Chương 2
Cố Ngọc đối diện với ánh mắt lạnh băng của Quân Trạch, lập tức nghĩ đến sự việc xảy ra tại Quốc Tử Giám hôm nay, lòng nàng chợt sáng tỏ, Quân Trạch đang sinh nghi.
Thế nhưng ngay chính nàng cũng không rõ chân tướng chuyện trúng độc, chỉ biết là do ăn phải bánh của Lục hoàng tử, nhất thời chẳng thể biện giải được gì.
Nàng ôm lấy ngực, vẻ mặt như sắp ngã gục, cố nhịn đau, cất lời:
“Vương gia, ngài lấy xe ngựa đụng thương hạ quan, nay lại muốn giết người diệt khẩu sao? Tuy phủ Trấn Quốc Công đã suy bại nhưng cũng là thế gia trăm năm, nếu ngài giết ta, chẳng hay đã nghĩ đến hậu quả chưa? Dù ta không đáng để bận tâm nhưng Lục hoàng tử và Quý phi nương nương tất không chịu để yên.”
Một câu nói, ngụ ý ba điều:
Thứ nhất, nàng bị thương là thật, hoàn toàn không phải giả bộ.
Thứ hai, xác nhận thân phận, buộc Quân Trạch phải kiêng dè.
Thứ ba, nhắc nhở hắn chuyện trong cung mới là đại sự, chẳng nên phí thời giờ ở đây.
Quân Trạch nghiến răng ken két, trong lòng giận dữ đã lên đến cực điểm nhưng vẫn phải thừa nhận: hắn không thể làm gì nàng.
Hắn buông tay, tiện đà ném Cố Ngọc xuống lại vũng bùn, giọng nói âm trầm như mang theo hàn khí:
“Cố Ngọc, ngươi tốt nhất không có dính líu đến chuyện của Ngũ hoàng tử, bằng không, hừ—”
Một tiếng “hừ” này, chẳng rõ chứa bao nhiêu tầng sát ý.
Cố Ngọc nằm trong bùn, mặt còn bị mưa xuân lạnh buốt tạt vào, bất giác rùng mình.
Nàng cố nhịn đau, đáp:
“Chuyện Ngũ hoàng tử, tuyệt không liên quan đến hạ quan!”
Quân Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, trước khi rời đi còn không quên buông lời châm chọc:
“Nếu Trấn Quốc Công nơi cửu tuyền có linh thiêng, nhìn thấy nhi tử mình như vậy, e là nắp quan tài cũng bị chấn động mà bật ra rồi.”
Nói đoạn phất tay áo bỏ đi.
Cố Ngọc lấy mu bàn tay lau máu bên khóe môi, thầm nhủ: Vị vương gia này quả nhiên miệng lưỡi sắc bén danh bất hư truyền.
Chờ Quân Trạch rời đi hẳn, thị vệ Bình Sa mới dám tiến tới đỡ nàng:
“Thế tử, ngài không sao chứ?”
Cố Ngọc cố nén vị máu nơi cổ họng, thấp giọng dặn:
“Mau… mau về phủ.”
Ai ngờ vừa đứng dậy, xe ngựa của Tiêu Dao vương lại lướt qua sát bên, suýt nữa va vào nàng lần nữa. Bánh xe lăn trên phiến đá xanh ngập nước, hất lên từng vệt bùn ướt nhẹp lên người nàng.
Cố Ngọc mắt hoe đỏ, nhìn theo xe ngựa dần khuất vào màn mưa mịt mùng…
…..
Khi về tới phủ, đầu óc Cố Ngọc đã bắt đầu mơ hồ. Đại phu nhân nghe tin vội vã chạy đến, kinh hãi hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nàng nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, thấy mẫu thân sắc mặt trắng bệch vì lo lắng, vẫn gắng gượng hơi thở, lên tiếng:
“Con ăn nhầm bánh A tỷ chuẩn bị cho Lục hoàng tử, e là trúng độc rồi.”
A tỷ mà nàng nhắc đến chính là Quý phi nương nương trong cung, là đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công, cũng là con ruột của Đại phu nhân.
Đại phu nhân sắc mặt đại biến, vội nắm lấy tay nàng:
“Đã có người báo cho A tỷ của con chưa?”
Đúng chỗ tay bị gãy bị nắm trúng, khiến nàng rên khẽ một tiếng:
“Mẫu thân yên tâm, đã có mật nhân truyền tin.”
Vừa dứt lời, nàng liền cúi người nôn ra, trong chất nôn trộn lẫn mùi máu tanh.
Mơ hồ nghe được tiếng Đại phu nhân gọi thất thanh:
“Mau! Mau mời Hàn đại phu tới!”
Nàng chẳng còn chút sức lực nào, trước mắt tối sầm, ngất lịm.
Trong mộng, Cố Ngọc thấy mình quay về thế giới trước kia – nơi nàng mặc tây trang chỉnh tề, đứng trên tầng cao của một tòa nhà văn phòng.
Khi ấy nàng vừa nhờ năng lực mà được đề bạt lên vị trí tổng tài, tinh thần phơi phới.
Thế nhưng, chưa kịp hưởng thụ thành quả, liền bị đối thủ cạnh tranh đẩy xuống từ tầng cao.
Cảnh tượng xoay chuyển, gió rít bên tai như có hàng vạn lệ quỷ kéo nàng xuống vực sâu.
Cố Ngọc giật mình tỉnh dậy, bóng đêm dày đặc như mực tàu loãng mãi không tan, ngoài trời vẫn là tiếng mưa rơi rả rích.
Trong phòng đèn chụp vàng nhạt tỏa sáng dịu nhẹ, chiếu lên bóng dáng mỏi mệt của Đại phu nhân và Tô di nương đang ngồi chờ.
Nàng cựa mình, cổ họng khô khốc, khẽ ho một tiếng rồi gọi:
“Mẫu thân… Di nương…”
Hai người lập tức hoàn hồn, cùng bước lại.
Đại phu nhân ngồi bên giường, dịu giọng hỏi:
“Thế nào rồi, có đỡ hơn chút nào không?”
Nàng cảm thấy đắng nơi cổ họng, ngũ tạng như còn đang cháy bỏng, cánh tay trái cũng đau nhức không thôi. Nhưng nhìn ánh mắt đầy lo lắng của hai người, vẫn gắng nở một nụ cười:
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Tô di nương bưng một bát nước đậu xanh, cẩn thận dùng muỗng đút từng ngụm:
“Hàn đại phu nói chất độc này không nhẹ, may mà con ăn không nhiều, lại kịp thời nôn ra.”
Cố Ngọc gật đầu:
“Độc này rất quái lạ, cần phải nhờ A tỷ điều tra cho rõ.”
Đại phu nhân thở dài:
“May mà con cảnh giác, kịp hồi phủ. Nếu trúng độc tại Quốc Tử Giám, lại phải mời thái y, thân phận e là không giấu được.”
Cố Ngọc gật đầu đồng ý, quả thật là một lần thoát hiểm trong gang tấc.
Thân thể này của nàng vốn là con của Trấn Quốc Công Cố Quân Ích, người đã tử trận nơi sa trường trước khi nàng chào đời.
Khi đó, Trấn Quốc Công phủ không có nhi tử kế thừa tước vị.
Tô di nương là người theo phu quân về từ biên ải, bụng mang thai gần sinh.
Đáng tiếc, số trời trêu ngươi, bà ấy hạ sinh một đôi bé gái.
Vì muốn giữ lấy tước vị, Đại phu nhân bèn cắn răng, tuyên bố với bên ngoài rằng Tô di nương sinh được long phụng song sinh, trong đó có một bé trai.
Đêm đó, bà ấy thân vận quan phục, đích thân cầu kiến Thánh thượng, xin phong Cố Ngọc làm thế tử.
Vậy là Cố Ngọc phải giả nam từ nhỏ, đến năm mười tuổi lâm bệnh nặng, tỉnh dậy thì tính tình đại biến.
Mà họ không hề hay biết, người tỉnh lại sau cơn bệnh là một cô nhi từ thế kỷ 21.
Cố Ngọc nghĩ đến sự việc hôm nay, lập tức hỏi:
“A tỷ có gửi tin gì về chưa?”
Đại phu nhân vén lại chăn đắp, nhẹ giọng nói:
“Cung nữ đưa bánh đã bị giam lại, A tỷ của con bảo chúng ta yên tâm, việc trong cung sẽ điều tra rõ ràng. Con hãy kể ta nghe, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Ngọc kể rõ:
“Chiều nay ở Quốc Tử Giám, Ngũ hoàng tử và Trịnh đại nho cãi vã lớn tiếng, Lục hoàng tử cũng không kịp về nghỉ. Chờ mãi không thấy ai, con thấy trên bàn có bánh A tỷ sai người đưa tới cho Lục hoàng tử, là bánh vân phiến.
Vừa cầm lên ăn thử một miếng, con đã cảm thấy có điều không ổn nên liền giả vờ đánh rơi. Mấy khắc sau, ngũ tạng con như thiêu đốt, con biết là trúng độc nên không dám chậm trễ, lập tức về phủ.”
Tô di nương nghe xong, mắt đỏ hoe, ôm nàng nức nở:
“Con của ta… lần này vì Lục hoàng tử mà chịu khổ rồi…”
Đại phu nhân sắc mặt nghiêm trọng:
“Thánh thượng còn đang tráng niên mà hoàng tự tranh đấu đã đến mức này rồi sao? Ngay tại Quốc Tử Giám cũng dám hạ độc, thật khiến người khác rùng mình!”
Cố Ngọc nhẹ giọng:
“Lần này con may mắn nhưng A tỷ ở trong cung… sợ rằng còn khó khăn gấp bội.”
Đại phu nhân khẽ thở dài:
“Ta há chẳng rõ sao? Nhưng đó là con đường A tỷ đã chọn, chỉ có thể cắn răng mà đi tiếp thôi.”
Ngoài kia mưa rơi càng lúc càng lớn, như dìm nàng vào đáy biển sâu không thấy đáy.
Từ khi đến thế giới này, nàng lần đầu cảm nhận được tình thân, từ đại phu nhân, di nương, A tỷ và cả đứa muội muội chưa từng lộ diện.
Chiếm thân xác của người khác, hưởng thụ sự yêu thương vốn không thuộc về mình – nàng cảm thấy bản thân mang nợ sâu nặng.
Nay phủ Trấn Quốc Công lâm vào hiểm cảnh vì hoàng tự tranh đoạt, đã đến lúc nàng phải đền đáp.
Nàng mở mắt, ánh nhìn kiên định:
“Mẫu thân, chờ con dưỡng thương xong… con muốn dâng tấu lên hoàng đế để thỉnh cầu ban chức tước, xin sớm nhập triều.”
Lời vừa dứt, Tô di nương như gặp đại địch:
“Không được! Con chưa đến tuổi nhược quán*, sao có thể chịu nổi triều cục hiểm ác?”
(*chỉ tuổi trưởng thành: 20 tuổi)
Cố Ngọc biết bà ấy lo lắng, hiểu rằng vào triều không phải chuyện chơi đùa, sơ sẩy một bước là thân bại danh liệt.
Nàng trầm giọng:
“Thời cơ không chờ người. Hoàng trữ tranh quyền đã rõ ràng, A tỷ thế đơn lực mỏng. Con là ‘nam đinh’ duy nhất của Cố gia, đã đến lúc đứng ra gánh vác đại cục.”
Đại phu nhân trầm mặc mấy khắc, bà ấy nắm lấy tay nàng, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ nói:
“Chuyện này để sau hãy bàn. Trước mắt, thân thể con là quan trọng nhất.”
Cố Ngọc thu lại ánh nhìn, biết đây không phải chuyện quyết định trong một lời, cần phải tính toán kỹ càng.
Nàng ngập ngừng, rồi nói:
“Trên đường về, con va phải xe ngựa của Tiêu Dao vương, tay con cũng là bị thương khi đó. Mẫu thân nên cho người đưa tin đến Ngự sử đài tố cáo một phen, cũng là cách che giấu chuyện con trúng độc.”
Tiêu Dao vương Quân Trạch là độc tử của Trưởng công chúa.
Năm xưa trong biến cố cung đình, Trưởng công chúa một tay dẹp loạn, phò trợ Thánh thượng đăng cơ, đến nay vẫn được sủng ái.
Quân Trạch thân là ngoại sanh được yêu quý, ngang dọc kinh thành không ai dám chọc.
Nói thật, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng chẳng muốn dính líu đến người này.
Nhưng nàng xin phép rời khỏi Quốc Tử Giám thì phải có lý do hợp lý. Không thể nói là trúng độc, chỉ đành đổ lỗi lên đầu hắn.
Đại phu nhân dịu giọng:
“Ta hiểu rồi. Những việc còn lại giao cho ta. Con đừng nghĩ nhiều nữa.”
Cố Ngọc nhẹ nhàng thở ra, chuyện cần nói đều đã nói rõ.
Chất độc trong người chưa tan hết, đầu óc vẫn còn choáng váng, nàng nhắm mắt, thả mình trở lại giường.
Đại phu nhân đắp lại chăn cho nàng, rồi kéo theo vẻ mặt lo lắng của Tô di nương rời khỏi phòng.
Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng.
Tiếng nước nhỏ giọt nơi đồng hồ nước cổ vọng khẽ khàng, như gõ từng nhịp vào tim.
Những đêm yên tĩnh như thế này, về sau e là không còn bao nhiêu nữa…
Muốn giữ vững chỗ đứng trong triều cục đấu đá, chỉ có thể tiến từng bước như đi trên băng mỏng.
Một bàn cờ lớn, từ đây lặng lẽ khai cuộc.