Bắt đầu tán tỉnh 5
Sáng sớm.
Dương Mi chọn một chiếc váy liền màu trắng ngà, khoác ngoài áo cardigan mỏng. Cô ngồi trước bàn trang điểm, má ửng nhẹ, môi đánh màu nude, tóc uốn lọn nhẹ, tất cả đều tinh tế như một lời hứa hẹn.
Hôm nay là buổi hẹn đầu tiên để cùng anh xem bản phác thảo chiếc váy cưới – chiếc váy mà cô sẽ mặc để bước vào lễ đường. Và người đàn ông đưa cô đi xem nó, không phải ai khác, mà là chồng tương lai của cô.
> “10h. Anh bảo anh sẽ đến đón.”
9h45. Cô đã ngồi trên ghế sảnh, đôi giày cao gót đã chọn sẵn.
9h50.
Cô mở điện thoại.
Không có tin nhắn.
9h55.
Cô gọi lần đầu.
Thuê bao.
10h.
Gọi lại.
Vẫn không liên lạc được.
10h10.
Môi cô bắt đầu mím lại. Ngón tay lướt điện thoại liên tục. Nhắn một dòng tin:
> “Em đang ở sảnh, anh đến chưa?”
Không ai trả lời.
10h30.
Cô đứng dậy, bực bội đá nhẹ đôi giày cao gót ra xa một chút, đứng chân trần trong sảnh biệt thự, nói với chính mình:
> “Không cưới nữa. Không cưới nữa! Để em đợi như vầy á hả?”
Người giúp việc thấy mà không dám cười, chỉ lẳng lặng quay đi.
---
Cùng lúc đó – tại phòng mổ số 3, Bệnh viện trung ương
Bệnh nhân nam, 47 tuổi, nhập viện do đau ngực dữ dội, chẩn đoán: bóc tách động mạch chủ type A – chảy máu cấp tính.
Bác sĩ chính đang xử lý thì mạch trung tâm tụt thẳng về 60, mất máu không kiểm soát.
> “Gọi bác sĩ Đàm! Cần người can thiệp khẩn!”
---
Đàm Thành đang thay đồ rời khỏi khu ICU thì nhận được tin. Không nghĩ ngợi, anh lập tức quay lại.
Áo phẫu thuật mặc lên.
Găng tay kéo vào.
Khẩu trang đeo vào.
Điện thoại anh – bị để lại trong tủ locker.
> Không ai liên lạc được. Không nói với ai rằng, sáng nay có một người con gái đã trang điểm thật đẹp, chờ anh trong sảnh nhà, lòng rối như tơ vò.
Ca phẫu thuật kéo dài gần ba tiếng.
Giành giật từng mạch máu. Từng đơn vị máu truyền vào cơ thể bệnh nhân. Từng nhát dao là một cuộc đua với tử thần.
Khi ca mổ thành công, người đầu tiên anh nghĩ đến, không phải là bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
Mà là một cô gái đang dỗi.
---
Giữa buổi chiều, ánh nắng muộn rọi nghiêng qua khung cửa khu phẫu thuật. Đàm Thành kéo áo choàng xuống, tháo găng, cởi khẩu trang, bước ra khỏi phòng mổ như vừa đi qua một cơn bão. Mắt anh mỏi nhòe sau nhiều giờ căng thẳng, tập trung vào từng giọt máu, từng mạch sống mong manh trước mặt.
> Nếu chậm vài phút, bệnh nhân sẽ không qua khỏi.
Anh không gọi điện. Không kịp nhắn tin. Cả thế giới ngoài phòng mổ như tắt tiếng.
Anh mở tủ locker, lấy điện thoại ra.
Màn hình sáng lên hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Dương Mi.
Tay anh khựng lại, mắt dừng trên những con số. Lòng trầm xuống.
Lần đầu tiên trong hai tháng quen nhau, anh nghĩ đến việc… từ hôn.
> Cô không hợp làm vợ bác sĩ.
> Cô xinh đẹp, sống trong nhung lụa, làm gì cũng có kế hoạch, thời gian cụ thể, ranh giới rõ ràng.
> Còn anh – sống giữa những cuộc gọi khẩn, những giờ mổ không biết bao giờ kết thúc, những ngày lễ trôi qua trong ICU.
Nếu hôm nay cô tức giận, khóc lóc, muốn chia tay — anh sẽ không giữ.
---
Nhưng khi xe anh dừng trước biệt thự nhà họ Dương, khi bước vào sảnh, anh lại thấy một cảnh tượng khác.
Một đôi giày cao gót vứt nghiêng lệch dưới sàn.
Trên bàn, đồ ăn nguội ngắt, chưa ai động đũa.
Cô gái nhỏ đang ngồi khoanh tay trên ghế, váy hơi nhăn vì đã ngồi chờ quá lâu, gò má hơi ửng đỏ. Bên cạnh, một người giúp việc lớn tuổi dịu dàng khuyên:
> “Cô chủ ăn chút đi, không thì đau bao tử đấy.”
Nghe tiếng anh mở cửa, cô không đứng lên ngay. Chỉ hừ một tiếng.
Anh bỗng thấy lòng nặng trĩu.
> Cô ấy sẽ không chịu nổi đâu.
Cuộc sống với một người như anh – không đúng giờ, không báo trước, không hứa hẹn.
Anh chưa kịp nói gì, thì cô đã đứng dậy, chân trần bước trên thảm dày, đi thẳng tới trước mặt anh.
> “Anh thì hay rồi…” – cô nói, giọng mềm nhưng run.
> “Trễ hẹn cũng không nói. Em nhịn ăn cả sáng lẫn trưa…”
> “Em biết làm bác sĩ sẽ rất bận. Nhưng không gọi được, em lo. Em không biết anh đang mổ, hay trên đường xảy ra chuyện.”
> “Đi mổ thì cũng nên để điện thoại cho thư ký giữ chứ? Nếu không phải em sợ anh xảy ra chuyện nên gọi cho dì Lưu thì chắc giờ vẫn đang chờ, không biết gì cả.”
Cô đấm nhẹ lên vai anh, không đau — nhưng làm anh bước lùi một nhịp.
> “Em không dỗi vì anh trễ hẹn.” – cô nói, mắt đỏ hoe.
> “Em dỗi vì em lo cho anh.”
---
Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên trong đời, Đàm Thành hiểu — hôn nhân không phải là chọn một người hợp lý, mà là chọn một người muốn lo cho mình, và mình muốn lo lại cho họ.
> Anh không chỉ là bác sĩ nữa.
Anh sắp là chồng của cô gái này.
Sẽ bước vào cuộc sống của cô, và để cô bước vào cuộc sống của mình.
Anh không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, siết nhẹ bàn tay lạnh vì chờ đợi kia, nói thật khẽ:
> “Anh xin lỗi.”
Cô không trả lời, chỉ mím môi.
Nhưng khi anh nắm tay dẫn cô về ghế, tay cô cũng khẽ siết lại. Không buông.
---
Người làm dọn lại bàn ăn, hâm nóng mấy món nguội từ trưa, thêm một bát canh mới, rồi lặng lẽ lui ra.
Dương Mi và Đàm Thành ngồi đối diện nhau ở bàn ăn dài. Không có hoa tươi, không có nến, chỉ có hai người – một người vừa thay áo blouse trắng, một người vừa lau khô giọt nước mắt.
Cô cúi đầu múc cơm, anh thì gắp thức ăn, không ai nói gì.
Một lúc sau, chính cô là người phá vỡ sự im lặng:
> “Ca mổ hồi sáng… là gì vậy?”
Anh ngẩng lên, mắt dịu đi. Rồi khẽ trả lời như thể đang kể lại chuyện sáng nay trời có mưa:
> “Bóc tách động mạch chủ. Loại nguy hiểm nhất.”
> “Bệnh nhân chảy máu ồ ạt, hai bác sĩ trực chưa từng xử lý. Nếu chậm vài phút là... không kịp.”
> “Không phải anh không muốn báo em. Chỉ là, không kịp nghĩ đến điện thoại.”
Giọng anh bình thản, nhưng Dương Mi nghe vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
> Bóc tách động mạch chủ... là thứ người ta lên phim cũng không dám xem tới cuối.
> Còn anh thì bước vào nó như đi vào ca kiểm tra định kỳ.
Cô không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ gắp một miếng thịt bỏ vào bát anh.
Anh liếc mắt, mỉm cười khẽ:
> “Anh ăn được rồi. Em đừng nhịn nữa.”
Cô nhỏ giọng, bĩu môi:
> “Là em thương hại anh phải ăn cơm nguội thôi.”
> “Anh quen rồi. Ngày nào đi trực chẳng vậy.” – anh đáp, bình thản, như thể cả đời này đã quen với việc ăn một mình sau giờ mổ, quen cả cảm giác đồ ăn nguội lạnh và người khác thì đã đi ngủ từ lâu.
---
Ăn xong, cô lên phòng thay đồ, trang điểm lại nhẹ nhàng. Không phải để “đẹp cho anh nhìn”, mà vì... lịch hẹn váy cưới còn đó, và cô không muốn trễ.
Mười lăm phút sau, cô bước xuống với váy maxi mềm màu xanh nhạt, tóc kẹp cao đơn giản.
Anh nhìn cô.
Không nói gì.
Chỉ đi đến, khẽ mở cửa xe. Chờ cô bước vào.
---
Chiếc xe chầm chậm rời khỏi biệt thự, len qua ánh chiều vàng rơi nhẹ trên những tán cây.
Không ai trong hai người nhắc lại chuyện buổi sáng. Cũng không cần.
Bởi vì giờ đây — họ đang cùng nhau, đi đến nơi chọn chiếc váy sẽ đánh dấu ngày bắt đầu một đời sống mới.
Không phải bằng hoa hồng, bằng socola, mà bằng… cơm nguội, vài câu trách móc, một chút nước mắt và rất nhiều thấu hiểu.
---
Showroom nằm trên tầng cao nhất của một toà nhà boutique sang trọng, không gian trắng tinh khôi, điểm xuyết vài nhành lan hồ điệp trắng và mùi tinh dầu dịu nhẹ.
Dương Mi và Đàm Thành ngồi cạnh nhau trên ghế sofa bọc lụa. Trước mặt họ là ba bản phác thảo trong bộ sưu tập váy cưới mà nhà thiết kế đã chuẩn bị riêng cho cô – mỗi mẫu là một cảm hứng, một nét riêng.
> “Chiếc này là váy chính để làm lễ. Phần tà váy xếp nhiều lớp organza, nhẹ và bồng.” – nhà thiết kế giới thiệu.
Dương Mi nghiêng đầu ngắm, rồi quay sang Đàm Thành:
> “Anh thấy sao?”
Anh nhìn thật kỹ. Ánh mắt dừng lại ở phần cổ váy.
> “Phần ngực… nên cao thêm một chút.”
Cô ngẩn ra, mắt trợn nhẹ:
> “Hả?”
Anh quay sang nhìn cô, bình tĩnh giải thích:
> “Ngực em lớn. Cổ áo thấp quá trông sẽ hở. Lễ cưới đông người, ánh đèn mạnh. Không nên như vậy.”
Một câu, giọng rất nhẹ, rất thật – không hề mang ý chê bai, chỉ đơn thuần là… lo.
Dương Mi đỏ bừng mặt.
Không nói gì thêm, chỉ cúi đầu lật trang thiết kế tiếp theo. Nhưng trong lòng, lại thấy có gì đó mềm đi một chút. Giống như cảm giác được ai đó choàng khăn lên vai giữa một ngày se lạnh.
---
Cả buổi, hai người lần lượt xem từng mẫu, đưa ra những chỉnh sửa nhỏ.
> “Eo này siết thêm nửa phân.”
“Phần vai có thể mảnh hơn, để lộ xương quai xanh.”
“Thêm một lớp voan thêu hoa, nhẹ thôi, để không nặng đầu.”
“Phần đuôi váy này đẹp nhưng dễ vướng, có thể làm tách rời được không?”
Họ không tranh cãi. Không nói nhiều. Nhưng cứ mỗi lần cô nói ra một yêu cầu, anh đều nghiêm túc lắng nghe. Còn mỗi lần anh góp ý điều gì, dù đôi lúc khiến cô ngượng, cô cũng không gạt đi.
Đó không còn là buổi xem thiết kế váy cưới.
Đó là một buổi thử nghiệm cho cuộc sống chung sau này: lắng nghe, thấu hiểu, điều chỉnh, và… chấp nhận sự chăm sóc của người còn lại.
---
Khi ra khỏi showroom, Dương Mi khẽ cười bảo:
> “Lần đầu tiên em thấy có người góp ý về váy cưới mà em không thấy phiền đó.”
Đàm Thành liếc sang, khoé môi hơi cong:
> “Vì anh nói đúng?”
> “Không, vì… anh là chồng em.”
Anh quay đầu nhìn cô.
Không nói gì, chỉ khẽ “ừ”.
Trong lòng, như có một cái chốt nhẹ nhàng cài xuống:
> Chiếc váy cưới sẽ đẹp. Nhưng người mặc nó… là cả một phần đời còn lại của anh.
---
Hai ngày sau buổi dỗi – rồi làm lành bằng bát cơm nguội và buổi chọn váy cưới, Đàm Thành chủ động hẹn Dương Mi đi ăn tối. Vẫn là quán quen, không quá sang trọng nhưng yên tĩnh.
Cô mặc chiếc váy đơn giản, vừa bước vào đã thấy anh ngồi đợi từ sớm.
Bên cạnh ly nước là một hộp quà nhỏ — màu đen, nơ bạc.
> “Tặng em.” – anh nói khi cô còn chưa kịp ngồi.
Dương Mi chớp mắt, cười nhẹ:
> “Gì đây? Quà làm lành à?”
> “Quà chuộc lỗi.” – anh không phủ nhận.
> “Lỗi gì?”
> “Lỗi… từng nghĩ em không hợp với anh, thật ra hôm đó anh nghĩ em sẽ giận dỗi, nếu cứ dỗi như vậy, sau này kết hôn em nhất định sẽ không thể chịu nổi.” – giọng anh trầm, rất thật, nhưng không có chút gì đùa cợt.
Cô khựng lại.
Mắt chớp chớp, như muốn hỏi thêm — nhưng anh đã mở hộp quà.
Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương nhỏ, kiểu dáng thanh mảnh, viên đá cắt tròn lấp lánh nằm ở giữa – không cầu kỳ, nhưng đủ khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải thở khẽ.
> “Đẹp không?” – anh hỏi.
Cô không đáp, chỉ gật đầu, mắt long lanh.
Anh rút sợi dây, bước ra sau lưng, tự tay đeo lên cổ cô. Động tác cẩn thận, nhẹ nhàng.
> “Phù hợp với váy cưới em chọn hôm trước.” – anh nói sát tai cô, giọng trầm nhẹ đến mức tim cô muốn trượt nhịp.
---
Đến khi dùng gần xong bữa, Dương Mi chống cằm hỏi:
> “Mà… nhẫn cưới sao rồi? Anh đặt chưa?”
Anh chưa kịp trả lời thì nhân viên nhà hàng bước tới, lịch sự cúi người:
> “Xin phép bác sĩ Đàm, nhân viên cửa hàng trang sức đã đến như ngài dặn.”
Cô tròn mắt.
Anh chỉ gật đầu, rồi nói với cô:
> “Thì… đặt rồi. Hôm nay mang tới thử size.”
---
Ngay sau đó, nhân viên mang lên một hộp nhung đỏ sẫm, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim, đường nét đơn giản mà sang trọng. Nhẫn nữ khảm một vòng kim cương nhỏ, nhẫn nam thì chỉ có một đường khắc tinh tế bên trong lòng nhẫn — là tên viết tắt của hai người.
Dương Mi lặng người vài giây.
> “Anh đặt khi nào vậy?”
> “Ngay sau khi gặp em lần đầu.” – anh nói, mắt không tránh.
Cô nhìn anh, rồi cười nhẹ, mắt long lanh:
> “Vậy mà hôm trước còn định từ hôn.”
Anh gật đầu:
> “Ừ. Nhưng giờ thì…”
> “Giờ thì sao?”
> “Giờ muốn cưới càng sớm càng tốt.”
---
Sau khi thử nhẫn, Dương Mi xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, ngắm dưới ánh đèn rồi cười khẽ. Cô nhẹ tay tháo ra, nhưng chưa kịp cất thì Đàm Thành đã đưa tay đỡ lấy hộp nhung, cẩn thận đặt vào tay cô.
> “Em giữ đi. Em là người lên kế hoạch cho lễ cưới, nhẫn cũng giao cho em.”
Cô hơi sững, nhưng không từ chối. Nhận lấy chiếc hộp, ánh mắt cô dịu lại, rồi thì thầm:
> “Em thích mẫu nhẫn này.”
Anh nhìn cô — không cần hỏi “thật không?”, chỉ nhẹ mỉm cười.
Một giây sau, anh nghiêng người, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nhẹ. Rất nhẹ. Như một dấu chấm thanh thoát giữa những dòng cảm xúc đang dâng lên từng đợt.
Dương Mi mở mắt, chưa kịp nói gì thì ngực đã khẽ trào lên một cảm giác nghẹn ngào lạ lẫm.
Cô vuốt môi, nghiêng đầu trêu:
> “Chết rồi, bác sĩ Đàm… tim em đau quá.”
“Bác sĩ mau khám cho em đi.”
Anh bật cười. Tiếng cười trầm ấm, lan ra cả không gian nhỏ của quán. Nhưng vừa dứt câu, anh nghiêng người lần nữa. Không do dự.
Lần này, nụ hôn không còn là một dấu chấm nhẹ.
Mà là một cơn sóng —
Chậm rãi, nhưng sâu đến tận cùng.
Tay anh giữ lấy gáy cô, không dùng sức, nhưng đủ để cô không kịp tránh. Đủ để mọi khoảng cách trong buổi xem mắt đầu tiên… tan biến.
Đến khi anh buông ra, cô gần như không thở nổi.
Mắt cô mờ đi, hồng lên vì ngạt thở và… bối rối.
> “Anh…” – cô khẽ gọi, nhưng rồi không nói tiếp.
Anh chỉ nhìn cô. Lần đầu tiên, đôi mắt ấy không còn là ánh sáng của phòng mổ – mà là một thứ ấm áp rất khác, rất hiếm gặp.
> “Về thôi.” – anh nói.
“Không thì lần sau em lại bảo bác sĩ khám bệnh không chuyên làm tim bệnh nhân ngừng đập.”
---