Bắt đầu tán tỉnh 6
Showroom hôm nay yên tĩnh, chỉ có tiếng kéo khóa, tiếng gót giày chạm nhẹ xuống sàn gỗ.
Dương Mi đứng trong phòng thử, váy cưới trắng được nâng niu khoác lên người. Đôi tay thợ lành nghề cài chiếc cúc cuối cùng, rồi lùi lại một bước.
> “Xong rồi, cô Dương.”
Cô hít nhẹ một hơi, kéo làn váy chỉnh lại đôi chút rồi bước ra.
Phía ngoài, Đàm Thành đang đứng quay lưng về phía cánh cửa. Khi nghe tiếng bước chân, anh quay lại.
Và… không nói gì.
Anh chỉ nhìn. Lâu đến mức nhân viên ngại ngùng định lên tiếng thì bị một ánh mắt của anh ngăn lại.
Dương Mi mặc chiếc váy được thiết kế riêng: cổ vuông, phần eo được siết khéo léo, tà váy đổ xuống như suối, đuôi váy nhẹ nhàng có thêu hoa ẩn hiện theo ánh sáng. Cô không trang điểm đậm, chỉ môi hồng nhẹ và tóc uốn sóng mềm.
Cô bước đến trước tấm gương lớn.
> “Sao? Nhìn có giống cô dâu không?” – cô hỏi, ánh mắt nhìn mình trong gương nhưng đuôi mắt lại hướng về anh.
Anh tiến lại sau lưng cô, không trả lời.
Tay anh chạm nhẹ vào eo cô, như xác nhận rằng cô… thật sự đang ở đây, trong chiếc váy cưới của chính mình.
Rồi, bất chợt, anh cúi đầu —
đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ vai trần của cô.
Làn da cô khẽ run. Không phải vì lạnh. Mà vì tim, vừa lỡ một nhịp.
> “Anh…” – cô khẽ gọi, giọng nhỏ xíu, như tiếng thở.
Anh khẽ đáp sát tai:
> “Đẹp đến mức… muốn cưới ngay ngày mai.”
---
Cô nhìn mình trong gương, vai vẫn còn nóng hổi vì nụ hôn ấy.
Lần đầu tiên, trong chiếc váy trắng này, cô không nghĩ về lễ cưới, không nghĩ về ánh mắt người khác.
Mà chỉ nghĩ —
người sau lưng kia, nếu là chú rể… thì mình sẵn sàng.
---
Sau khi thử đến chiếc váy cưới thứ năm — cũng là chiếc cuối cùng, Đàm Thành dặn dò nhà thiết kế vài chi tiết cần chỉnh: “phần eo nên bó hơn một chút”, “tà váy phía sau nên lót thêm voan nhẹ, sẽ bay hơn khi di chuyển.”
Dương Mi nghe, gật đầu. Cô không hỏi vì sao anh lại tinh ý thế. Cô biết, từ ánh mắt anh nhìn cô trong từng bộ váy, anh muốn lễ cưới của cô — không, của hai người — sẽ thật hoàn hảo.
---
Chiều đó, thay vì đưa cô về biệt thự nhà họ Dương như thường lệ, anh lái xe về nhà mình.
> “Hôm nay ba mẹ anh đều không trực. Về nhà anh ăn bữa cơm đi.” – giọng anh bình thản, mắt nhìn đường, nhưng tay lại nhẹ đặt lên mu bàn tay cô.
---
Nhà họ Đàm là một căn biệt thự không quá xa hoa nhưng tinh tế đến từng chi tiết. Mẹ anh — bác sĩ sản khoa nổi tiếng nhiều năm — đón cô với một nụ cười dịu dàng đến mức làm Dương Mi ngỡ ngàng.
> “Bác vẫn xem vlog con đó, đi Nhật, đi Ý đều đẹp… món ăn nhìn cũng ngon.” – giọng bà mềm như giọng ru con.
> “Dạ… con cảm ơn ạ…” – Dương Mi chưa từng bị mẹ chồng tương lai dễ thương hoá như vậy.
Hai người phụ nữ ngồi trên sofa, nói chuyện như mẹ con ruột, từ món sashimi ở Kyoto đến chuyện cúc họa mi ở Hà Nội. Đàm Thành đi ngang vài lần, lặng lẽ ngồi nhấp trà, trong lòng hơi nghi ngờ —
> Rốt cuộc mình có phải con ruột không?
---
Bữa cơm tối được dọn ra. Bốn người ngồi vào bàn. Người làm rót canh, dọn món. Nhưng lạ lùng là… không ai động đũa.
Im lặng. Như thể đang chờ điều gì.
Dương Mi liếc nhìn Đàm Thành. Anh đang nhìn cô, ánh mắt khẽ nghiêng như thể… “Em không chụp ảnh à?”
Cô ngớ ra. Mắt tròn như mắt mèo.
> “Hả… chụp gì ạ?”
Đúng lúc đó, mẹ anh dịu dàng tiếp lời:
> “Đàm Thành nói với bác là mỗi lần con ăn đều phải chụp ảnh. Bác còn dặn người làm trình bày đẹp chút để lên hình cho xinh. Hôm nay con không chụp sao?”
Dương Mi bật cười, mặt hơi đỏ lên:
> “Dạ… con tưởng nhà mình không cho phép ạ.”
Ba anh xua tay, cười nhẹ:
> “Miễn là con ăn ngon. Còn chụp ảnh thì… cả nhà chờ đó.”
Cô ngập ngừng giơ điện thoại, lí nhí:
> “Vậy… cho con chụp một tấm nhé…”
Một tiếng “tách” vang lên.
Sau đó mới có tiếng đũa va vào bát, tiếng rót nước, và tiếng nói chuyện ấm áp giữa bốn người.
---
Đàm Thành không nói gì. Nhưng trong lòng đã âm thầm lưu lại một điều:
> Nếu có người phụ nữ nào khiến cả gia đình bác sĩ chờ một bức ảnh trước bữa ăn — thì đó chính là cô ấy.
---
Bữa cơm diễn ra trong không khí đặc trưng của nhà họ Đàm — "ăn cơm thì không nói chuyện".
Im lặng.
Nhưng không phải kiểu im lặng gượng gạo, mà là… sự yên tĩnh được vun bồi bởi một gia đình đã quá quen sống cùng nhau qua nhiều năm tháng.
Thỉnh thoảng, ba anh — người bác sĩ ngoại khoa là giáo sư của mấy trường y danh tiếng— gắp miếng cá hấp không xương cho vợ, bà nhẹ nhàng cảm ơn bằng ánh mắt.
Một lát sau, Đàm Thành gắp rau cho mẹ, rồi nhẹ tay gắp một miếng sườn non đã lọc xương cho Dương Mi, đặt vào bát cô.
Chưa kịp nói cảm ơn, mẹ anh lại gắp một miếng đậu hũ sốt cho cô, dịu dàng nói:
> “Món này bác thử làm theo công thức con đăng lên hồi đi Tứ Xuyên, không biết có giống không.”
Cô ngẩn người. Trong khoảnh khắc, tim như có thứ gì đó mềm đi.
Một gia đình mà ba mẹ vẫn yêu thương nhau qua từng động tác nhỏ.
Một người con trai trưởng thành, nhưng vẫn luôn chăm sóc cha mẹ và người bên cạnh bằng cách âm thầm, tỉ mỉ nhất.
Dương Mi bất giác nghĩ —
> Nếu một người đàn ông lớn lên trong gia đình như thế, thì sau này… hẳn sẽ là một người chồng tốt.
---
Sau bữa ăn, khi cô đang phụ bà dọn ly chén thì điện thoại ping một tiếng.
> “Mẹ Đàm Thành đã thêm bạn vào nhóm: Nhà họ Đàm.”
Dương Mi bật cười nhẹ.
Nhóm gia đình, chắc toàn mấy tin nhắn kiểu "mai ăn gì", "trực ca mấy giờ" chứ gì…
Nhưng không.
Cô vừa được thêm vào 5 giây, thì một chuỗi tin nhắn tràn ngập:
> Đàm Tùng:
Chị dâu?
CHỊ DÂU!!!
CHỊ ƠIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Em là Đàm Tùng đây, bác sĩ ngoại tổng quát và lồng ngực dễ thương nhất vùng Bắc Âu đây ạ
Em đã biết chị từ khi anh hai mới xem vlog chị rồi đó
Chị dâu ơi mai em đặt lịch gọi video nhaaaa
À chị dâu thích socola hay matcha vậy ạ
Em ship về liền
CHỊ DÂUUUUUUUUUUU
Và hàng trăm từ chị dâu nữa nhảy ra.
Cô nhìn điện thoại.
Mắt mờ, đầu hơi choáng.
> “Cái nhà này… thật sự không bình thường.” – cô lẩm bẩm.
Mười phút sau.
Một dòng thông báo lạnh như dao mổ hiện lên:
> “Đàm Thành đã xóa Đàm Tùng khỏi nhóm.”
“Tên nhóm đã được đổi thành: Nhà này không có Đàm Tùng.”
Dương Mi bật cười đến rung vai.
Ngồi kế bên, Đàm Thành dửng dưng cầm ly trà, nhấp một ngụm.
> “Em đừng lo. Nhà anh chỉ có một đứa bất ổn thôi.”
---
Trời tối nhẹ khi chiếc xe trượt khỏi cổng biệt thự nhà họ Đàm. Gió lướt qua cửa kính, mang theo mùi hoa sữa cuối mùa và dư vị của một bữa tối đầm ấm.
Dương Mi tựa đầu vào ghế, thả lỏng.
> “Hôm nay… vui ghê.” – cô nói nhỏ, như nói với chính mình.
Đàm Thành lái xe, không trả lời, nhưng khóe môi hơi cong — dấu hiệu cực hiếm thấy.
Ánh đèn đường lướt qua khiến nội thất xe phản chiếu ánh vàng dịu.
Cô nghiêng đầu, vuốt nhẹ tay vịn cửa, rồi cười khẽ:
> “Xoá người ta khỏi nhóm gia đình rồi mà vẫn lái xe người ta, anh không thấy… ngại à?”
Đàm Thành liếc cô một cái.
> “Xe là của nó.” – anh dừng một nhịp.
“Nhưng tiền là anh trả.”
Cô khựng lại.
Cười như muốn sặc.
> “Chờ chút… là anh mua xe tặng cậu ấy, xong giờ lấy lại chạy hả?”
> “Nó để không. Anh lấy dùng là tiết kiệm tài sản trong nhà.”
Dương Mi ôm mặt cười đến muốn gập người.
Cười xong, cô quay sang anh, ánh mắt long lanh trong bóng đèn:
> “Rốt cuộc… anh giàu cỡ nào vậy, bác sĩ Đàm?”
Xe dừng ở đèn đỏ.
Đàm Thành quay đầu, nhìn cô.
Giọng anh rất bình thản, nhưng cũng rất… thật lòng:
> “Tóm lại… không bằng nhà em.”
Cô: “…”
Một giây, hai giây…
Dương Mi há miệng, nhưng không cãi được.
Bởi đúng là không cãi được.
---
Cô bĩu môi quay đi, nhỏ giọng lầm bầm:
> “Đã giàu còn khiêm tốn nữa mới tức…”
Đàm Thành nghiêng người, tay vẫn đặt trên vô lăng, giọng trầm thấp vang lên bên tai cô:
> “Anh không khiêm tốn. Chỉ là… không muốn em phải nghĩ gì cả. Thật ra xe này anh mua mừng nó đậu thủ khoa đầu vào năm đó nhưng sau đó có vài chuyện khiến nó quyết định đi du học nên không dùng đến nữa. Nếu em thích dòng xe này anh cũng có thể tặng em một chiếc, anh có bạn mở showroom.”
---
Đèn xanh bật lên.
Xe lăn bánh.
Mà trái tim cô thì vừa trật một nhịp vì một câu nói không cần “anh yêu em” mà vẫn khiến người ta muốn gật đầu cưới luôn.
---