Buổi chiều muộn ở khoa Sản, ánh nắng cuối ngày rọi qua lớp rèm lửng, trải một lớp cam nhạt lên sàn gạch trắng đã hơi xước màu.
Trong phòng nghỉ của bác sĩ, bác sĩ Lưu ngồi trên ghế salon, chân vắt hờ lên nhau, tay cầm điện thoại, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình nhỏ. Điện thoại của bà phát ra tiếng cười giòn giã của một cô gái trẻ, giọng nói lanh lảnh nhưng không chói tai:
> “Mọi người đừng sợ món này, nhìn vậy thôi chứ ăn rất thơm! Tin Mi Mi đi, người kén ăn như Mi Mi mà còn ăn hết thì không ai chê được!”
Trong video, cô gái mặc váy lụa xanh lá nhạt, tóc dài, buộc hờ một bên, đứng trước hàng bánh chiên ở khu chợ nổi Thái Lan. Gương mặt rạng rỡ, ánh mắt sáng, cười như nắng đổ xuống mặt nước phía sau.
“Mi Mi, cái gì cũng dám thử hết. Đúng là cháu gái tôi.” – bác sĩ Lưu khẽ cười, tay kéo volume lên một chút nữa.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Bác sĩ Trần – trưởng khoa Sản, đồng thời là mẹ của hai đứa con trai đã quá tuổi cưới nhưng chưa có mối nào ra hồn – bước vào, khẩu trang còn vắt trên cổ. Bà thở dài, gỡ kẹp tóc, đặt tập hồ sơ xuống bàn, giọng uể oải:
“Ba ca mổ liên tiếp. Mà không mệt bằng nghĩ đến chuyện hai đứa con mình chưa đứa nào chịu yêu ai.”
Bác sĩ Lưu không ngẩng lên, vẫn nhìn màn hình, giọng thoải mái:
“Đàm Thành nhà chị mấy tuổi rồi nhỉ?”
“Ba mươi hai. Mặt đẹp, nghề ổn, nhân thân sạch, mà tim cũng sạch nốt. Không có bạn gái, không có scandal, không có tình cảm luôn. Thà nó dắt về một thằng con trai tôi còn không đau đầu như thế.”
“Thế còn đứa út, cái thằng đi du học ấy?”
“Trời ơi đừng nhắc tới nó. Đàm Tùng nó định cư luôn bên đó rồi, hai mươi tám tuổi còn không chịu yêu đương. Cứ nói chuyện yêu đương với nó là như đang nói về giải ngân sách nhà nước – khô khan, không cảm xúc.”
Bác sĩ Lưu bật cười, cuối cùng cũng tắt video, quay sang:
“Thế chị có muốn tôi giới thiệu không? Cháu gái bên nhà tôi, là cháu họ, nhưng ngoan, thông minh, có đầu óc kinh doanh. Làm vlog du lịch – ẩm thực thôi, không phải hotgirl gì đâu. Nhà có chuỗi nhà hàng – khách sạn, nó quản hết. Mỗi tội là chưa có ai dắt về ra mắt.”
Bà Trần nhíu mày: “Làm vlog á? Mấy cái nghề đó… chị biết rồi đấy…”
“Không phải kiểu phô phang hay bày trò đâu. Nó chỉ quay cảnh ăn, cảnh đi chơi, tự dựng, tự chỉnh sửa. Mà năng lượng nó tích cực lắm. Này, để tôi cho chị xem clip nó review chợ nổi Bangkok.”
Nói rồi bà Lưu đưa điện thoại lại gần. Bà Trần nhìn vào màn hình.
Trên video là một cô gái cười tươi rạng rỡ, ánh mắt chân thành, miệng đang giới thiệu món ăn đường phố bằng giọng nhẹ nhàng nhưng lảnh lót.
Bà Trần im lặng trong vài giây, rồi khẽ gật đầu.
“Nhìn cũng được. Trông sáng sủa.”
Bác sĩ Lưu cười, giọng như chốt đơn:
> “Con trai chị cần một người như vậy đấy. Mà cái Mi – nó tên là Dương Mi – năm nay hai sáu. Tuổi vừa hợp với Đàm Thành nhà chị.”
---
Ca can thiệp mạch máu kéo dài gần ba tiếng, khi ê-kíp y tá bắt đầu thu dọn dụng cụ, Đàm Thành tháo áo choàng, găng tay, rửa tay sát khuẩn rồi gật đầu với bác sĩ trẻ đang theo mình.
“Đoạn đặt sheath lần sau phải để ý vị trí tĩnh mạch đùi, không thì lệch một chút là chọc nhầm động mạch ngay. Nhớ kiểm tra lại DSA trước khi đi catheter, tránh mù đường.”
“Vâng ạ!” – bác sĩ trẻ rối rít gật đầu, cầm ipad ghi chú lia lịa.
Anh chưa nói thêm thì điện thoại trong túi áo blouse rung khẽ. Tin nhắn từ mẹ. Đàm Thành liếc mắt nhìn màn hình:
[Mẹ: Con xem thử người này được không?]
Kèm theo là một đường link YouTube.
Anh không nghĩ ngợi nhiều, tiện tay bấm mở. Video hiện ra với hình ảnh một cô gái đang đứng giữa một khu chợ sầm uất, giọng nói lanh lảnh:
> “Hôm nay Mi Mi sẽ đưa mọi người đi ăn hết chợ nổi trong một buổi chiều! Món đầu tiên là bánh chuối chiên thần thánh – thơm lắm luôn!”
Đàm Thành nhíu mày.
Máy quay lia tới cận mặt cô gái – tóc dài, mặt nhỏ, trang điểm nhẹ nhàng, cười tươi như thể nắng ba miền tụ lại trên môi. Cô đưa tay cầm miếng bánh, cắn một miếng rồi ngước nhìn máy quay, vừa nhai vừa nháy mắt.
Anh im lặng nhìn hết 25 giây đầu video, sau đó thoát ra màn hình tin nhắn. Ngón tay dài gõ một chữ.
“?”
Một dấu chấm hỏi, cảm xúc không, bình luận không. Một dấu chấm hỏi, đúng nghĩa là anh không hiểu đây là gì.
Ngay sau đó, điện thoại rung lên.
“Mẹ gọi đến” – hiển thị màn hình.
Anh nghe máy, chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã vọng tới giọng nói quen thuộc, dứt khoát như ra y lệnh:
> “Đó là đối tượng xem mắt của con. Tên là Dương Mi. Hai sáu tuổi, nhà làm ăn đàng hoàng, bản thân cũng có đầu óc kinh doanh, không ăn chơi. Con gặp thử đi.”
“Mẹ gửi link video của cô ấy… ăn bánh chuối chiên ở Thái Lan cho con xem, với mục đích gì?” – anh bình thản hỏi, giọng không lên cao cũng chẳng hẳn bực.
“Con không biết tự tìm vợ chẳng lẽ không cho phép mẹ tìm cho con à?”
“Con không định xem mắt.”
“Đàm Thành, con ba mươi hai tuổi rồi.”
Anh im lặng một giây, bàn tay phải vẫn vô thức đút vào túi áo blouse trắng. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ra cửa sổ kính phòng bác sĩ.
Bà Trần thở mạnh:
> “Chỉ gặp một lần thôi. Mẹ không ép cưới. Nhưng gặp đi đã, được không?”
Anh đáp ngắn gọn:
> “ Vậy mẹ tự sắp xếp đi.”
---
“Mi ơi, có nhà trai muốn xem mắt con.”
Cuộc gọi từ trong nước tới khi Dương Mi đang ngồi ăn bánh cá nhân đậu đỏ ở một quán ven đường Kyoto. Cô mặc áo len rộng, tóc buộc hờ, mặt không trang điểm, tai nghe cắm một bên, tay còn cầm nĩa.
Ở đầu dây bên kia là giọng mẹ cô – bà Dương, năm nay gần sáu mươi, nói chuyện vẫn nhẹ nhàng mà chặt chẽ, không khác gì giọng điều hành nhân sự hồi còn điều hành chuỗi khách sạn.
Dương Mi vừa nhai vừa đáp:
“Mẹ, mẹ nói lại đi, con nghe nhầm hay mẹ mới bảo… xem mắt?”
“Không nhầm đâu con. Là thế này – bên nhà trai là bác sĩ, gia đình làm nghề y mấy đời. Dì Lưu quen mẹ của cậu ấy – bà ấy là trưởng khoa sản ở bệnh viện trung ương.”
Dương Mi chớp mắt: “Con tưởng mẹ không thích bác sĩ chứ ạ?”
“Thì trước giờ mẹ sợ cực khổ, nhưng nghe bà Trần nói chuyện… mẹ thấy yên tâm lắm. Đứa con trai bà ấy ba mươi hai tuổi, tên Đàm Thành, học hành đàng hoàng, là bác sĩ tim mạch, làm can thiệp nội mạch, không ăn chơi, không có scandal, nghe bảo sống cực kỳ nghiêm túc. Con gái mẹ mà gả cho người như thế, mẹ mới yên tâm được.”
Dương Mi trầm ngâm vài giây, nuốt miếng bánh cá, rồi hỏi tỉnh bơ:
> “Vậy là... về lấy chồng hả mẹ?”
“Ừ. Mẹ thấy bên đó thật lòng. Nếu con thấy không hợp thì thôi, nhưng mẹ nghĩ con nên về gặp mặt một lần.”
Cô không hỏi thêm gì. Ba mẹ Dương Mi vốn lớn tuổi mới sinh cô, lại chỉ có mỗi một đứa con gái duy nhất, từ nhỏ đến lớn muốn gì đều có, mà không có gì là quá giới hạn. Họ yêu thương cô theo kiểu thấu hiểu, không bao giờ dồn ép. Vậy nên, khi họ đã ngỏ ý, Dương Mi biết… đó là vì họ nghĩ người kia thật sự tốt cho cô.
Cô chống cằm nhìn dòng người qua lại ngoài phố, rồi mỉm cười.
> “Được rồi. Về thì về ạ.”
Đầu dây bên kia giọng bà Dương hớn hở hẳn:
“Thật không con? Mẹ đặt vé liền nha! À mà nhớ đem đồ đẹp chút, dù là gặp bác sĩ thì vẫn phải xinh, hiểu chưa!”
Dương Mi cười khẽ:
“Con lúc nào chả xinh mẹ.”
---
Đêm, biệt thự nhà họ Đàm chìm trong im lặng. Trong phòng ngủ tầng ba, ánh sáng từ laptop hắt lên gương mặt của Đàm Thành – sắc lạnh, bình tĩnh, như thể đang đọc một báo cáo lâm sàng chứ không phải... vlog du lịch.
Trang YouTube của cô gái tên Dương Mi được anh mở sẵn. Hàng dài các video với thumbnail rực rỡ, tiêu đề đầy hào hứng:
“48h sống ở Marrakech – mình tìm được một quán cà phê trên nóc nhà có nhạc sống siêu chill!”
“Điểm tâm kiểu Nga – có món mà chính người Nga còn quên ăn!”
“Ẩm thực đường phố Istanbul – ngon tới mức muốn xỉu tại chỗ!”
Anh ấn vào video ở Nga. Màn hình hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ ngồi trong quán ăn, mặc áo len cao cổ, môi đỏ, cười tươi:
> “Món này là Syrniki – bánh phô mai chiên giòn ăn kèm kem chua và mứt. Mi Mi ăn lần đầu ở ngoại ô Saint Petersburg, mê luôn từ cái cắn đầu tiên!”
Đàm Thành cau mày.
Anh học ở Nga gần sáu năm. Syrniki… chưa từng thấy món này trong thực đơn nhà ăn bệnh viện. Cũng chưa từng nghe bác sĩ Nga nhắc đến.
Anh ấn tiếp sang video ở Praha, rồi Marrakech, rồi Đà Lạt, rồi Hội An.
Có những nơi anh từng đi qua, nhưng không nhớ có ngôi quán nào trong con hẻm như cô quay. Có những món cô ăn, mà anh – một người từng sống ở đó – cũng chưa từng biết tới.
Trên môi anh, có một thoáng gì đó như… ngạc nhiên.
Chậm rãi, nhưng không tắt tab.
---
Cùng thời điểm đó, cách đó một múi giờ, trong căn hộ tầng cao ở Kyoto, Dương Mi đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, mở file PDF ba mẹ vừa gửi.
Tên file là:
“Giới thiệu sơ lược về Đàm Thành – bác sĩ can thiệp nội mạch”
Cô mở ra.
Trang đầu là hình chân dung nghiêm túc, áo blouse trắng, phông nền bệnh viện.
Trang hai là bảng thành tích:
– Tốt nghiệp loại xuất sắc Trường Y Thượng Hải
– Thạc sĩ – Bác sĩ nội trú tại Đại học Y Saint Petersburg
– Tu nghiệp chuyên ngành tại Singapore, Thụy Sĩ
– Hiện là phó trưởng khoa can thiệp nội mạch, Bệnh viện trung ương.
– Có 6 bài báo quốc tế SCI
– Hội viên Hội Tim mạch can thiệp quốc tế
Dương Mi nhíu mày.
Cô chưa thấy bản giới thiệu đối tượng xem mắt nào… khoa học như cái này.
Cô nhắn tin cho mẹ:
“Mẹ ơi, đây là xem mắt hay mẹ định gả con cho một hội nghị y học quốc tế vậy?”
Mẹ cô trả lời bằng một sticker gấu vẫy tay:
“Cậu ấy rất tốt. Tính cách chững chạc, gia đình nề nếp. Con gặp thử đi.”
Dương Mi dựa lưng vào ghế, chống cằm nhìn màn hình. Hình chụp Đàm Thành không đẹp kiểu diễn viên, nhưng nét nào ra nét đó: sống mũi cao, ánh mắt lạnh lùng, cằm vuông gọn, tóc chải ngược gọn gàng.
Một người đàn ông không giống mẫu hình cô từng nghĩ đến.
Cô tặc lưỡi.
> “Người đâu mà nghiêm túc quá thể đáng...”
Rồi không hiểu sao, cô mở lại YouTube, gõ:
“Syrniki – cách làm món bánh phô mai kiểu Nga.”
---