Bắt đầu tán tỉnh 4
Chiều hôm đó, sau một ca siêu âm tim cho bệnh nhân suy tim mạn, Đàm Thành quay lại phòng trực. Ngoài trời vừa có cơn mưa nhỏ, khung kính phòng trực phủ sương, không khí trong phòng im lặng chỉ còn tiếng bút viết của bác sĩ trẻ đang hoàn thiện hồ sơ.
Tạm thời không có bệnh nhân mới, anh ngồi xuống, mở điện thoại.
Một thông báo mới bật lên:
"🎥 Dương Mi vừa đăng vlog mới – “72 tiếng ở Kyoto: ăn sạch phố cổ”
Anh mở ra xem.
Màn hình sáng lên, gương mặt cô hiện ra rạng rỡ giữa khung cảnh hoa anh đào, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cuốn hút, câu chữ tự nhiên, ánh mắt có thần – không phải kiểu tiểu thư yểu điệu như anh từng tưởng tượng về một người thừa kế trong ngành nhà hàng khách sạn.
Mà là… một người con gái có mắt nhìn, biết cảm nhận, biết lùi một bước đúng lúc, và biết khi nào nên cười một nụ cười vừa đủ.
Anh xem đến đoạn cô cúi xuống cắn một miếng bánh mochi rồi nheo mắt lại vì dính bột, thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ Dương Mi.
Kèm theo 5 file hình — mỗi tấm là một mẫu thiết kế thiệp cưới.
Dưới tin nhắn có một dòng chữ:
> “Anh Đàm Thành ơi, anh chọn giúp em mẫu anh thích nhất nha. Đừng xem số thứ tự, cứ chọn theo cảm nhận ấy ạ.”
Anh nhướn mày, mở từng ảnh một.
Mẫu 1: Tông trắng-ivory, hoa văn dập nổi, kiểu chữ nhẹ nhàng tinh tế — đúng chuẩn vừa cổ điển vừa hiện đại.
Mẫu 2–5: Mỗi mẫu một phong cách, từ tối giản đến sắc màu.
Anh liếc xuống góc nhỏ của tấm đầu tiên.
Một dấu tròn đỏ rất mờ… như kiểu “đánh dấu để dễ phân loại.”
Một kiểu đánh dấu rất… Dương Mi.
Anh không nói gì.
Chỉ bấm trả lời:
> “Mẫu đầu tiên.”
Gửi xong, anh tiếp tục mở lại vlog đang dang dở. Nhưng môi lại khẽ cong lên, như thể có gì đó thú vị vừa được xác nhận.
> Cô nói là để anh chọn.
Nhưng lại gửi cái mình thích nhất lên đầu tiên, còn lỡ tay đánh dấu nhẹ một cái.
Không phải cố ý. Nhưng trong vô thức – cô vẫn muốn biết anh có hiểu cô không.
---
Cùng lúc đó – bên kia màn hình
Dương Mi đang ngồi cùng đội thiết kế, nhận được tin nhắn trả lời.
Cô nhìn dòng “Mẫu đầu tiên”, mắt sáng lên, tim có chút vui.
Rồi đột nhiên…
Cô nhớ ra.
> Mình gửi file có đánh dấu.
Cô khựng người, ngẩng mặt lên, vừa bối rối vừa ngượng ngùng:
> “Chết rồi…”
Người trong phòng nhìn cô như chờ drama.
> “Sao thế chị?”
> “Em gửi file có đánh dấu mẫu mình thích… mà còn dặn người ta ‘chọn theo cảm nhận’.”
Đám thiết kế phá lên cười, trêu chọc:
> “Chị tính gài mà ngược lại bị ảnh đọc vị luôn rồi!”
---
Sau khi chọn được mẫu thiệp, Dương Mi gửi thêm một tin nhắn nữa cho Đàm Thành:
> “Cuối tuần này em sẽ hoàn thiện in ấn. Thiệp cưới có kèm một tấm ảnh từ album cưới, nên… anh có thời gian chụp ảnh cưới không?”
Tin nhắn tiếp theo đến ngay sau đó, như thể cô đang rất nghiêm túc nhưng không giấu được sự hào hứng:
> “Em muốn chụp ở Nepal. Núi, hồ, trời xanh. Đẹp lắm. Anh có đồng ý không?”
Chiều muộn, Đàm Thành đang đứng trong hành lang bệnh viện, bên ngoài là ánh hoàng hôn đổ qua khung kính dài.
Anh đọc tin nhắn, chưa trả lời ngay.
Cô gái bên kia màn hình chờ mấy phút, không thấy anh typing.
Bĩu môi.
Gõ tiếp một dòng, lần này có vẻ… dỗi nhẹ:
> “Nếu không thích thì chụp studio trong nước cũng được ạ 😐.”
---
Đàm Thành không trả lời. Anh không thấy dòng tin nhắn đó.
Mà mở danh bạ, bấm gọi cho Kim Minh – thư ký y khoa phụ trách lịch trình.
> “Cuối tháng sau, từ ngày 26, giữ trống cho tôi một tuần. Hủy hoặc chuyển hết các ca thường, sắp xếp lại các lịch theo dõi bệnh nhân cũ. Ưu tiên chuyển ca cho bác sĩ Hoàng. Và… gửi đơn xin nghỉ phép.”
Giọng anh bình tĩnh, rõ ràng. Như đang lên kế hoạch cho một hội nghị y khoa quan trọng.
Kim Minh ở đầu dây kia sửng sốt:
> “Nghỉ… nghỉ nguyên một tuần ạ? Là để trống toàn bộ luôn ạ? Lần đầu tiên trong ba năm nay luôn đó bác sĩ Đàm!”
“Ừ. Tôi có lịch trình riêng.”
---
Sắp xếp xong, anh mới mở lại điện thoại.
Nhìn dòng tin nhắn “nếu không thích thì chụp studio cũng được” mà khẽ nhếch môi, biết ngay là cô đang dỗi rồi.
Anh bấm gọi.
Điện thoại đổ chuông chưa đến ba giây đã được bắt máy.
> “Alo?” – giọng cô hơi cao, hơi nhanh, có vẻ vẫn đang trong mood “giả bộ em không chờ đâu”.
“Anh vừa sắp xếp xong.” – giọng anh vẫn điềm tĩnh, “Cuối tháng sau, anh nghỉ một tuần. Váy cưới lúc đó chắc cũng hoàn thiện, có thể đi Nepal.”
Đầu dây bên kia im vài giây.
Rồi giọng cô vang lên, có chút kinh ngạc:
> “Anh sắp xếp xong rồi ạ?”
Anh bật cười khẽ.
> “Không phải em muốn đi sao?”
“Dạ… nhưng em tưởng… anh bận lắm…”
“Ừ, bận. Nhưng không bận đến mức không dành nổi một tuần cho ảnh cưới.”
Cô không trả lời nữa. Chỉ cười, nhỏ và ngọt trong ống nghe.
---
Ở đầu dây bên kia, Đàm Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài ô cửa kính, như chợt thấy tất cả mệt mỏi của ngày dài… cũng tan đi theo một câu hỏi bâng quơ của cô.
> Một người bác sĩ lạnh lùng cả đời… cũng vì một tấm ảnh cưới mà bỏ trống lịch phẫu thuật suốt một tuần.
---
Sau cuộc gọi xác nhận lịch nghỉ phép, Dương Mi không nghỉ ngơi mà lập tức mở máy tính. Cô dành cả buổi tối để lên kế hoạch chi tiết cho chuyến chụp ảnh cưới ở Nepal.
Từ vé máy bay, khách sạn gần hồ Pokhara, lịch trình di chuyển giữa các điểm, đến từng địa điểm chụp: ngôi làng nhỏ dưới chân Annapurna, đồng cỏ ở Nagarkot, và một buổi chụp bình minh trên đỉnh Sarangkot.
Cô còn ghi chú cụ thể:
> “Trang phục 1: váy cưới chính – khung cảnh hồ sáng sớm”
“Trang phục 2: váy ren nhẹ – chụp chiều hoàng hôn ở đồng cỏ”
Cả một file gửi gọn trong một email, tiêu đề:
“Lịch trình Nepal – Em chuẩn bị sơ bộ, anh xem giúp nha”
---
Bên kia, Đàm Thành vừa về đến nhà sau một ca mổ dài, mở mail ra đã thấy kế hoạch dài hơn cả báo cáo hội chẩn sáng nay.
Anh kéo xuống xem từng mục, ánh mắt dừng lại ở dòng:
“Nếu anh thấy có gì không hợp lý thì nói em biết nhé ~”
Cô dùng biểu tượng “~” cuối dòng, như một cái vẫy tay nũng nịu qua email.
Anh bật cười khẽ, rồi nhấn trả lời ngay lập tức:
> “Em thích là được.”
Chỉ bốn chữ, nhưng đủ để cô bên kia màn hình cười khúc khích cả buổi.
Một phút sau, lại thêm tin nhắn đến từ anh:
> “Bên váy cưới đã có mẫu đầu tiên. Ngày mai anh đưa em đến xem bản vẽ. Nếu cần sửa thì sẽ hối thúc họ hoàn thiện sớm.”
Dương Mi nhìn dòng tin nhắn ấy, lòng mềm hẳn đi.
Một người đàn ông không nói nhiều, không hoa mỹ, nhưng từng bước đều lo cho cô chu toàn — từ lịch nghỉ phép đến váy cưới, không sót chi tiết nào.
Cô nhắn lại, đơn giản:
> “Mai mấy giờ anh rảnh, em sắp xếp.”
Và sau đó, là một sticker mặt mèo đội voan cưới, miệng cười toe toét.
Đàm Thành nhìn sticker, khẽ nhếch môi.
> Bác sĩ Đàm, người từng sợ bệnh nhân đột quỵ giữa giờ mổ, bây giờ... còn sợ cả cô gái nhỏ dỗi vì không chọn váy cưới kịp.
---