Bắt đầu tán tỉnh 3

Cuối tuần, nắng nhẹ.

Căn biệt thự nhà họ Dương nằm trong khu biệt lập phía nam thành phố, cổng sắt uốn hoa văn và thảm cỏ cắt tỉa đều tăm. Xe vừa đậu, Đàm Thành cùng ba mẹ bước xuống, người giúp việc đã ra đón sẵn.

Dương Mi mặc váy dài màu ngà, tóc uốn nhẹ, trang điểm nhạt. Cô đứng ở sảnh, ánh mắt thoáng khựng lại khi thấy anh — dù mới gặp vài ngày trước, nhưng hôm nay anh mặc sơ mi trắng phối xám nhạt, trông càng có vẻ... “con rể lý tưởng” theo tiêu chuẩn của thế hệ trước.

Bàn tiệc sớm đã được chuẩn bị trong phòng khách lớn. Ba mẹ hai bên ngồi đối diện, giữa là khay trà và bánh ngọt tinh xảo.

---

Cuộc trò chuyện diễn ra tự nhiên mà... có phần quá mạch lạc.

Ba Đàm Thành nói trước:

> “Chúng tôi không có yêu cầu gì khó khăn. Cưới xong, Đàm Thành có căn hộ mới mua ở trung tâm, nội thất đã hoàn thiện nhưng chưa chuyển vào — hai đứa có thể dọn ra đó ở, không cần sống chung với người lớn.”

Mẹ Dương Mi gật đầu hài lòng, quay sang nhìn con gái một cái.

Ba cô thì nhấp ngụm trà, rồi chậm rãi:

> “Tôi chỉ mong con bé vẫn có thể làm công việc của nó. Mấy chuyện vlog hay nhà hàng khách sạn gì đó, miễn không ảnh hưởng đến sức khỏe hay chuyện gia đình.”

Lúc ấy, mẹ Đàm cười nhẹ:

> “Đàm Thành thì làm bác sĩ, giờ giấc không cố định. Con bé tự do thì càng tốt, khỏi phải đợi cơm hay phiền nhau.”

Dương Mi và Đàm Thành ngồi kế nhau, không nói gì. Tay cô cầm ly trà sứ men trắng viền vàng, mắt khẽ nhìn quanh.

> Một vòng đàm phán hôn nhân đang diễn ra mà cô không cần mở miệng.

---

Sau một đợt trái cây, câu hỏi tiếp theo là:

> “Vậy chọn ngày nào?”

Ba Đàm Thành rút từ túi áo một phong bao nhỏ, bên trong là danh sách ngày đẹp theo âm lịch.

Mẹ Dương Mi thì đã có danh sách sẵn trong điện thoại, cả hai bắt đầu đối chiếu.

Chưa đầy 15 phút sau, định được ngày cưới. Cuối năm, trước Giáng sinh, vào dịp thời tiết đẹp nhất trong năm.

Dương Mi nghiêng đầu, khẽ hỏi nhỏ anh:

> “Có cần em góp ý không?”

Mẹ cô cười, xoa tay cô:

> “Yên tâm. Mẹ chọn ngày hợp tuổi hai đứa rồi. Lâu lắm mới được làm chuyện vui này, mẹ làm kỹ lắm.”

---

Khi rời khỏi biệt thự –

Trên xe, Đàm Thành nới lỏng cổ áo, ngả nhẹ ra ghế. Một lúc sau anh quay sang cô:

> “Có thấy... hơi chóng mặt không?”

Dương Mi chống tay lên cửa kính, nhìn hàng cây ven đường lùi lại phía sau, đáp:

> “Giống như sáng nay tỉnh dậy thì đã có người đặt tour trọn gói cho phần đời còn lại.”

Anh cười nhẹ.

> “Em muốn hủy tour không?”

Cô quay sang nhìn anh. Anh vẫn là vẻ mặt điềm đạm ấy, nhưng ánh mắt nghiêm túc thật sự.

Một lát, cô khẽ lắc đầu:

> “Không đâu. Em chỉ đang nghĩ... không biết có phần nào trong tour này là ‘gặp nhau rồi yêu nhau’ không.”

Đàm Thành không trả lời ngay. Anh siết nhẹ vô lăng, rồi chậm rãi nói:

> “Nếu chưa có, thì bây giờ bắt đầu thử xem.”

---

Tuần sau buổi gặp mặt, Dương Mi lại lên đường.

Cô là kiểu người luôn có một chiếc vali to tướng mở sẵn ở góc phòng, và một danh sách “nơi phải đến” chưa bao giờ có dấu chấm hết. Còn Đàm Thành thì trở lại với phòng mổ, hội chẩn, và các buổi hướng dẫn sinh viên.

Sáng đó, sau một ca can thiệp mạch vành kéo dài hai tiếng, anh đứng bên khung kính phòng họp, tay cầm thước laser chỉ lên slide ảnh chụp mạch máu, giọng trầm thấp:

> “Chú ý đoạn chạc ba động mạch vành trái. Dây dẫn qua được là nhờ can thiệp góc chéo chuẩn xác, không phải may mắn.”

Vừa dứt lời, điện thoại rung nhẹ trong túi áo blouse.

Anh liếc màn hình. Tên “Dương Mi” hiện lên với hình avatar cô đang ngồi giữa cánh đồng lavender, mỉm cười.

Anh ra ngoài, bắt máy.

> “Alo?”

Giọng cô vang lên, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi:

> “Ngày mai em về nước. Nhà thiết kế anh từng nói em đã xem qua rồi. Mai anh đón em rồi đi thẳng đến đó luôn được không?”

Anh ngừng một giây.

> “Ừ.”

Cô cười:

> “Vậy mai gặp.”

---

Ngày hôm sau – 10:00 sáng – Sảnh sân bay quốc tế

Vẫn là anh.

Vẫn là dáng người cao lớn đứng giữa đám đông, sơ mi xám, áo khoác dài, và một bó hoa tươi trong tay.

Cô bước ra, kéo theo vali. Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt cô thoáng cong cong.

> “Anh không đổi loài hoa sao?”

“Em chưa bảo không thích.”

Cô bật cười, hơi nghiêng đầu tránh nắng.

---

Trên xe, suốt chặng đường — lại là im lặng.

Không gượng gạo, nhưng cũng không trò chuyện rôm rả. Anh chuyên chú lái xe, lâu lâu lại kiểm tra gương chiếu hậu xem cô có ngủ không. Cô thì ngồi nghịch điện thoại, mắt nhìn cảnh vật trôi qua cửa kính, chẳng giục giã gì.

Đến nơi, họ được mời vào một phòng thử riêng, ánh sáng vàng nhạt, tường treo đầy bản vẽ váy cưới.

Nhà thiết kế là người anh quen trong một lần dự hội thảo y học ở châu Âu — một người phụ nữ sành điệu, ánh mắt sắc sảo, cười duyên:

> “Cô dâu muốn phong cách thế nào? Công chúa? Tối giản? Lãng mạn kiểu Pháp?”

Dương Mi mỉm cười, quay sang nhìn anh.

Người đàn ông vừa nãy còn im lặng suốt quãng đường, lúc này mới mở miệng, giọng trầm nhưng không hề ngập ngừng:

> “Xinh đẹp.”

“Kín đáo.”

“Vừa người.”

Dương Mi thoáng sững lại. Không phải vì lời anh nói — mà vì cách anh nói.

Từng chữ. Rõ ràng. Không dư. Không thiếu.

Chuyên nghiệp như đang mô tả một đoạn mạch máu quan trọng.

> Không phải nói cho nhà thiết kế nghe.

Mà là… nói cho cô.

Còn về phần mình, khi nhà thiết kế quay sang hỏi:

> “Vậy chú rể thích vest kiểu Ý hay cổ điển Anh?”

Đàm Thành chỉ nhún vai:

> “Tôi mặc gì cũng được. Miễn là cô ấy thấy ổn.”

---

Sau khi chốt được yêu cầu thiết kế váy cưới, họ hẹn lại nhà thiết kế tuần sau để xem bản mẫu đầu tiên.

Trời chiều nghiêng bóng, Đàm Thành đưa cô đi ăn ở một nhà hàng Ý nhỏ nằm trong con phố cổ gần trung tâm – một nơi không ồn ào, cũng không quá sang trọng, chỉ là nơi anh từng đến vài lần vì sự đơn giản và thức ăn vừa miệng.

Dương Mi ngồi xuống bàn, giở menu như thường lệ. Mắt cô sáng lên khi thấy các món chưa từng thử:

> “Anh từng ăn ở đây rồi đúng không? Vậy em chọn nha, em muốn thử mấy món signature.”

Và cô gọi.

Gọi rất nhiều.

Pizza 4 loại phô mai. Pasta sốt kem truffle. Cá hồi đút lò. Cà tím nướng. Salad Hy Lạp. Tráng miệng tới tận tiramisu và panna cotta.

Người phục vụ khựng lại giữa chừng, liếc Đàm Thành một cái như hỏi “anh có chắc là hai người ăn hết không?”

Đàm Thành chỉ gật đầu.

---

Khi món đầu tiên được mang ra, Dương Mi đã cầm máy ảnh, chỉnh góc, chỉnh ánh sáng.

Và bắt đầu thao thao bất tuyệt:

> “Món này em từng ăn ở Venice rồi, nhưng đầu bếp ở đây cho thêm một lớp pesto... À đúng rồi, ở Rome người ta thích dùng cá cơm lên pizza, anh có thấy vị hơi mặn mặn không?”

Đàm Thành chống tay lên bàn, mắt nhìn cô.

Cô nói, vừa hứng khởi vừa đầy đam mê.

Anh im lặng.

Không còn câu “đang ăn thì đừng nói chuyện” như lần đầu nữa. Chỉ là… gật đầu khi cô hỏi, “ừm” khi cô kết luận.

Và đến cuối bữa, dĩ nhiên:

Bàn ăn còn dư không ít.

Cô chống cằm, nhìn mấy đĩa thức ăn mà khẽ cười:

> “Lại nữa rồi…”

Anh cầm đũa, tay áo xắn lên một chút, bắt đầu ăn nốt phần còn lại – không phàn nàn, không nói một lời.

Cô nhìn anh, lần đầu tiên… có cảm giác bối rối nho nhỏ.

> Anh không trách em gọi nhiều.

Cũng không hỏi em sao ăn không hết.

Chỉ âm thầm ăn hết — như thể đang làm điều gì đó rất quen thuộc.

---

Trên đường về, khi xe vừa rẽ ra khỏi phố cổ —

Giọng anh vang lên, nhẹ như thể đang suy nghĩ điều gì đó:

> “Có thể tìm một công viên đi bộ một lát không?”

Dương Mi nghiêng đầu:

> “Sao đột nhiên lại đòi đi bộ?”

Anh cười khẽ, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước:

> “Anh sớm muộn gì cũng bị em làm cho căng bụng mà chết.”

Cô bật cười, quay sang nhìn anh — lần này là nhìn thật kỹ.

Gió thổi nhẹ vào khoang xe qua cửa sổ mở hé, còn cô, bỗng dưng thấy tim mình… ấm ấm.

> Không có lời yêu nào được nói ra, nhưng cô biết — nếu đi cùng nhau mãi như thế, thì có đi bộ mấy ngàn bước cũng vẫn thấy nhẹ lòng.

---

Trời tối dần khi họ đến công viên trung tâm.

Một buổi tối mát mẻ hiếm có sau những ngày nắng gắt. Ánh đèn lồng đỏ vàng được bật dọc lối đi, gió thổi nhè nhẹ mang theo mùi cỏ ẩm và tiếng người chuyện trò lác đác.

Dương Mi đi chậm rãi bên cạnh anh, hai tay đút túi váy, vừa đi vừa khẽ đung đưa người như thể nhạc trong đầu cô chưa bao giờ dừng lại. Đàm Thành đi bên phải, vẫn giữ dáng vẻ như mọi khi — lưng thẳng, bước chân đều, tay buông thõng, không nói nhiều.

Lúc họ rẽ qua khúc quanh lát đá, đèn đường đổ bóng hai người dài trên nền gạch.

Một cơn gió thổi qua.

Dương Mi bỗng khẽ rùng mình, đưa tay ôm lấy cánh tay mình theo phản xạ.

Chỉ một giây sau, bàn tay của anh — hơi lạnh, thon dài — vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Không nói gì.

Không báo trước.

Chỉ là… nắm lấy.

Dương Mi ngước mắt nhìn anh, hơi bất ngờ.

Anh vẫn nhìn về phía trước, không liếc sang, chỉ nhẹ nhàng siết tay cô như thể đã làm điều này cả trăm lần.

> Tự nhiên như thể đây là chuyện đương nhiên của một cặp đôi đang yêu nhau.

Cô cười khẽ. Không nói gì thêm.

---

Chưa đi được bao lâu, Dương Mi đột nhiên khựng lại trước một xe đẩy nhỏ ven đường.

Bán bánh nướng giòn, bắp xào bơ, trứng cút nướng… và đủ loại đồ ăn vặt thơm lừng.

Cô reo lên khe khẽ:

> “Ôi, bánh trứng kiểu Đài Loan! Anh có ăn không? Em ăn được thêm chút nữa!”

Đàm Thành nhìn cô một giây.

Ánh mắt mang theo một tia khó hiểu:

> Mười lăm phút trước còn than bụng căng như trống…

Cô không quan tâm. Đã đến gần quầy, chỉ vào từng món một, mặt hớn hở như một đứa trẻ. Anh đi theo sau, không cản, chỉ đứng cách cô một bước, tay đút túi quần, mắt quan sát người bán hàng lau tay bằng chiếc khăn nhìn… hơi nghi ngờ.

Dương Mi mua xong, cầm xiên trứng cút nóng hổi quay lại, đưa tới trước mặt anh:

> “Anh ăn thử không? Ngon lắm á!”

Anh liếc nhìn, không động đậy.

> “Không sạch sẽ.”

Chỉ ba chữ.

Dương Mi đứng khựng.

Mắt trợn lên một chút.

> “Ý anh là… em ăn đồ bẩn?”

Anh im lặng.

Cô lùi về một bước, tay cầm xiên trứng cút quay đi, khẽ hừ một tiếng:

> “Anh Đàm, anh mà cưới em rồi, chắc cả đời em không được ăn gì vỉa hè nữa quá.”

Anh vẫn không nói gì. Vẫn đi bên cạnh, giữ khoảng cách đúng một bước. Chỉ đến khi cô rẽ sang băng ghế cạnh hồ, ngồi xuống với bộ mặt giận dỗi, xiên bánh trứng đặt bên cạnh không thèm động đến nữa…

Anh mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô. Một lúc lâu sau, khi cô quay sang liếc anh một cái, anh mới thấp giọng:

> “Không phải không cho em ăn.”

Cô không nhìn, nhưng khóe môi hơi nhếch lên.

Anh tiếp:

> “Chỉ là… anh không yên tâm.”

Một câu nói không dịu dàng, không giải thích, không dỗ ngọt — nhưng đủ khiến tim Dương Mi mềm lại một nhịp.

Một lát sau, cô cầm xiên trứng lên, cắn một miếng, rồi quay sang chìa ra trước mặt anh lần nữa:

> “Một miếng thôi, làm quen dần với vị hạnh phúc đi bác sĩ Đàm.”

Anh nhìn cô, im một nhịp… rồi cúi xuống, cắn một miếng nhỏ.

---

Trên đường về biệt thự nhà họ Dương, xe lướt chậm qua những con phố yên tĩnh giữa lòng thành phố đã lên đèn.

Dương Mi ngồi bên ghế phụ, một tay gác nhẹ lên cửa kính, tay còn lại lướt điện thoại, thoáng ngẩng đầu:

> “Em có hai dự án quay vlog ở Hy Lạp và Morocco, ban đầu định đi vào tháng tới nhưng... chắc phải dời sang năm sau rồi.”

Đàm Thành đang lái xe, liếc cô qua gương chiếu hậu.

> “Vì hôn lễ?”

“Ừ.” – cô gật đầu, “Em muốn tự chuẩn bị. Dù gì cũng là chuyện một lần trong đời.”

Giọng cô không mang sự tiếc nuối, mà rất tự nhiên — giống như đang nói đến một lựa chọn hiển nhiên của người đã quyết định đặt cả lòng mình vào điều gì đó.

> “Hôn lễ sẽ tổ chức ở trung tâm hội nghị của khách sạn Aurora – chi nhánh flagship trong chuỗi khách sạn của nhà em. Em muốn làm trong sảnh chính, trần cao, ánh sáng tốt, cũng tiện cho quay phim và chụp ảnh.”

Anh gật đầu, tay vẫn giữ vững vô lăng.

> “Em quyết định là được.”

“Thực đơn, trang trí, sân khấu… em sẽ lo. Nhưng nếu anh có ý kiến thì cứ nói.”

Anh nhìn thẳng phía trước, giọng điềm đạm:

> “Anh không có ý kiến. Đây là chuyên môn của em. Mà đã là chuyên môn, thì anh không chen vào.”

Dương Mi nghiêng đầu nhìn anh, có chút bất ngờ vì câu trả lời rất… thật thà mà trưởng thành. Một người đàn ông biết rõ việc gì là thế mạnh của đối phương, và đủ tin tưởng để giao trọn quyền quyết định.

Một lúc sau, cô hỏi tiếp:

> “Vậy… danh sách khách mời bên nhà anh? Có ai em cần đặc biệt lưu ý không?”

“Gửi em rồi đó.” – anh đáp, “Anh để trong folder ‘guest list’ trong email chung hôm trước.”

Cô mở điện thoại, tìm thư mục đó ra. Vừa đọc được vài cái tên, lông mày cô giật nhẹ:

> “Ủa? Giáo sư Kha? Trưởng khoa tim mạch?”

Anh gật đầu.

> “Cô ấy từng là người hướng dẫn luận văn tiến sĩ của anh.”

Dương Mi kéo xuống tiếp —

> “Cục phó cục quân y? Hai vị bác sĩ quân đội cấp cao?… Ủa trời ơi, anh mời nguyên hội nghị y học à?”

Anh khẽ bật cười:

> “Bên anh chỉ toàn bác sĩ, quân nhân. Ngoài ra thì… không nhiều mối quan hệ thân thiết khác.”

“Không có bạn thân thời đại học?”

“Có. Nhưng cũng đang làm trong ngành y.”

Cô nhìn anh như thể đang khám phá một thế giới khác hoàn toàn.

> “Em mời travel blogger, đầu bếp, đạo diễn, nghệ sĩ nhiếp ảnh… còn anh mời nguyên bộ y tế và một nửa viện quân y quốc gia.”

Anh quay sang cô đúng lúc đèn đỏ dừng lại, mắt cong cong:

> “Em phụ trách hình ảnh. Anh phụ trách độ nghiêm túc. Hôn lễ này sẽ vừa đẹp, vừa không dám lơ là.”

Cô cười khúc khích, lắc đầu.

Một lúc sau, cô quay sang, giọng nhẹ hơn, có chút thật lòng:

> “Cảm ơn vì để em quyết hết mọi thứ.”

“Không phải nhường.” – anh nói, “Mà là… tin em làm tốt hơn anh.”

---

Xe rẽ vào đoạn đường dẫn về khu biệt thự nhà họ Dương. Ánh đèn phản chiếu lên lớp sơn bóng loáng màu đen tuyền của chiếc xe, nội thất da nâu sậm ánh lên dưới ánh đèn trần như ánh mắt người đàn ông đang cầm vô lăng – trầm, yên tĩnh, và... khó đoán.

Dương Mi nghiêng đầu nhìn một vòng khoang xe, khẽ “hừm” một tiếng rồi hỏi, giọng như thể đang tra khảo nhẹ:

> “Anh có bao nhiêu chiếc xe thế?”

Đàm Thành thoáng bất ngờ. Anh liếc cô, thấy ánh mắt vừa tò mò vừa mang một chút nghi ngờ đáng yêu, thì bật cười khẽ:

> “Một chiếc thôi. Chiếc hôm đầu anh đón em ở sân bay.”

Anh ngừng một nhịp, rồi tiếp:

> “Chiếc này là của Đàm Tùng. Nhưng nó định cư ở Bắc Âu rồi, chắc không về nữa.”

Cô “à” một tiếng, trong đầu còn chưa kịp tiêu hóa xong câu trả lời thì anh đã nói tiếp, như thể biết rõ cô đang nghĩ gì:

> “Nhà anh đúng là nhiều đời làm ngành y, nhưng cũng có kinh doanh. Anh có góp vốn với bạn mở một công ty nhỏ, làm về dược mỹ phẩm và thiết bị y tế.”

Dương Mi ngồi thẳng lưng hơn một chút, mắt hơi mở to:

> “Công ty nhỏ mà chạy siêu xe thế này ạ?”

Câu hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng mang năng lượng của một bản... thẩm định tài sản.

Đàm Thành bật cười. Không phải kiểu cười khách sáo, mà là kiểu cười thật sự – từ cổ họng, thoát ra tự nhiên như thể bị chọc đúng chỗ.

Anh không trả lời ngay.

Chỉ quay đầu sang cô, ánh mắt vẫn cong cong, môi vẫn cười:

> “Hôm nào có thời gian, anh dẫn em đến tham quan.”

Dương Mi dựa lưng vào ghế, khoanh tay, miệng khẽ cong lên:

> “Vâng, tham quan để biết tài sản chung trước hôn nhân chứ gì...”

Cô không nói ra, nhưng trong đầu âm thầm đánh dấu.

> Một bác sĩ. Một công ty ‘nhỏ’. Một vài chiếc xe ‘mượn’. Một loạt khách mời toàn quân y và y học cấp cao…

> Lại còn không thích ăn vặt nhưng rất thích ăn hết phần ăn thừa của cô.

Đúng kiểu người đàn ông vừa không quá nhiều lời, nhưng lại chẳng giấu giếm điều gì. Mỗi câu nói đều mang theo một tầng ý nghĩa mà nếu cô không hỏi, anh cũng chẳng chủ động kể.

Chẳng biết từ lúc nào, Dương Mi bắt đầu thấy... thú vị.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play