Sân bay quốc tế buổi chiều, đèn vàng trải một lớp ấm mờ trên dãy người nối dài chờ ở cửa ra. Đàm Thành đứng dựa vào chiếc xe màu đen bóng loáng đậu sát lề, tay đút túi, gương mặt không biểu cảm, áo sơ mi trắng và quần tây đen khiến anh trông không khác gì một người mẫu bước ra từ tạp chí tài chính.

Điện thoại rung.

[Mẹ: Nhớ đón con bé cho đàng hoàng. Nó vừa về, đừng để ấn tượng đầu không tốt.]

Anh chưa kịp trả lời thì cánh cửa trượt tự động của ga quốc tế đã mở.

Một cô gái mặc váy suông trắng, khoác áo cardigan mỏng màu kem, tóc xoăn xõa dài, tay đẩy vali, phía sau là một anh trợ lý đang... lạch cạch kéo theo bốn vali còn lại.

Năm cái. To như cái tủ mini.

Đàm Thành khẽ nhíu mày. Không nhiều, nhưng đủ để thư ký y khoa của anh ở bệnh viện nhận ra đó là “bác sĩ Đàm không hài lòng.”

Trong khi đó, Dương Mi cũng vừa liếc sang phía xe chờ. Chiếc xe màu đen bóng bẩy, logo sang chảnh đến mức có thể phản chiếu giá trị tài sản gia đình trong một ánh nhìn. Cô chớp mắt.

> “Mẹ bảo ảnh khiêm tốn, nhã nhặn... Sao nhìn không giống cho lắm ta...”

Cô đi thẳng đến. Anh cũng tiến lên một bước, mở lời bằng giọng trầm thấp:

“Chào cô Dương. Tôi là Đàm Thành.”

“Chào anh.” – Dương Mi mỉm cười, giọng nhẹ như gió, “Em là Dương Mi. Anh cứ gọi là Mi Mi cho gọn.”

Ánh mắt anh lướt qua đống vali, không chậm cũng không nhanh. Không than, không lắc đầu.

Chỉ móc điện thoại ra, bấm vài nút.

Năm phút sau, một chiếc van nhỏ chạy tới. Anh nói với tài xế van:

> “Chở hết hành lý này về địa chỉ tôi nhắn. Cẩn thận, có hàng dễ vỡ.”

Sau đó quay sang trợ lý của cô:

> “Cậu đi cùng xe này. Tôi đưa cô ấy đi ăn trước.”

Mọi việc diễn ra trôi chảy, tự nhiên như thể anh đã quen xử lý những tình huống vượt tầm kiểm soát.

---

Trên xe –

Chiếc xe lướt nhẹ trên đường cao tốc. Đèn thành phố bắt đầu sáng lên như chuỗi sao mắc cạn.

Đàm Thành tập trung lái, không nói gì. Dương Mi ngồi ghế phụ, xoay nhẹ người nhìn anh, tự nhiên mở lời:

“Em vừa từ Nhật về, ở bên đó gần một tháng. Kyoto mùa này đẹp lắm, nhưng lạnh. May là em mang áo dày.”

Anh không quay đầu, chỉ gật nhẹ:

“Ừ. Tháng này nhiệt độ thấp.”

“Em có mua chút quà cho anh và hai bác. Nhưng em để trong vali rồi. Lúc nào đến nhà em gửi.”

“Cảm ơn cô.” – vẫn là giọng đều đều, trầm và nhẹ, không xa cách cũng chẳng gần gũi.

Dương Mi không nản, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên:

“Thật ra em cũng không nghĩ vừa về nước người đầu tiên gặp lại là đối tượng xem mắt.”

Đàm Thành liếc cô một cái, mắt đen thẫm nhưng có tia sáng nhỏ:

“Còn tôi, thì chưa từng nghĩ lần đầu đi đón người, lại là để chở về... năm cái vali.”

Dương Mi bật cười, che miệng:

“Xin lỗi. Em sống kiểu hơi... mang nhà đi theo.”

Anh không cười, nhưng có vẻ khóe môi hơi cong, như gió nhẹ lướt qua mặt hồ.

Xe rẽ vào một con đường nhiều hàng cây. Anh nói ngắn gọn:

“Đi ăn trước. Tôi chọn món đơn giản, nếu cô muốn đổi thì nói.”

“Không sao, em dễ nuôi lắm.”

Chiếc xe rẽ vào nhà hàng kiểu Nhật thanh lịch. Dưới ánh đèn vàng hắt xuống, hai người bước xuống xe – một người trầm tĩnh đến mức tưởng như băng, một người nhẹ nhàng như gió thổi giữa mùa thu.

Lần đầu gặp gỡ, không lãng mạn, không bối rối, nhưng cũng đủ để một điều gì đó rất khẽ… vừa bắt đầu.

---

Nhà hàng Nhật yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt rọi xuống mặt bàn gỗ bóng loáng. Phía sau là dãy cửa trượt bằng gỗ và giấy mờ, tiếng nhạc cụ truyền thống khe khẽ vang lên. Người phục vụ cúi chào rồi rời đi sau khi đặt thực đơn xuống.

Dương Mi ngồi đối diện Đàm Thành, mở thực đơn, ánh mắt sáng lên:

“Chỗ này nổi tiếng với sashimi cá trích hun khói, và có lẩu bò wagyu theo kiểu Kansai. Ồ, có cả tempura tôm hùm...”

Cô vừa nói vừa gạch nhẹ ngón tay lên từng mục, ánh mắt ngập tràn nhiệt tình. Không đợi anh chọn, cô đã quay sang phục vụ:

“Cho em phần sashimi cá trích, một nồi lẩu bò wagyu, tempura tôm hùm, thêm salad trứng cua, và một phần chawanmushi. À, thêm matcha pudding tráng miệng.”

Đàm Thành khẽ gật, không có ý kiến.

Cô quay sang cười: “Anh ăn được đồ sống chứ?”

“Được.”

Trong khi chờ đồ ăn lên, Dương Mi lấy chiếc máy ảnh du lịch ra, nhỏ gọn nhưng ống kính xịn. Cô chọn góc chụp, chỉnh ánh sáng, bấm tách một cái – tiếng màn trập vang lên rất khẽ nhưng vẫn đủ rõ trong không gian yên tĩnh.

Cô mỉm cười nhìn vào ảnh, quay màn hình về phía anh:

“Anh nhìn món này nè, sashimi trình bày như hoa ấy, đẹp không?”

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, gật nhẹ:

“Ừ.”

Đồ ăn bắt đầu được dọn ra. Mâm nhỏ mâm lớn, khói bay nghi ngút, sắc màu đa dạng, mùi thơm lạ lẫm xen lẫn vị biển. Cô rót nước lẩu vào nồi, đợi thịt sôi, trong khi đó vẫn không ngừng:

“Cái này em từng ăn ở Osaka, nhưng vị ở đây khác hơn chút, chắc do dùng nước tương ngọt kiểu Kanto...”

Anh đưa tay gắp một miếng sashimi, đang định đưa lên miệng thì giọng cô lại vang lên, nhẹ nhàng nhưng đều đều:

“Thịt cá trích mùa này sẽ béo hơn, vị mềm và thơm mùi rong biển. À mà anh có thích ăn cá béo không—”

Giọng nam trầm cất lên, ngắn gọn mà rõ ràng, hơi nghiêm:

> “Dương Mi. Đang ăn, không được nói chuyện.”

Cô bỗng đứng hình.

Đũa dừng giữa không trung, đôi mắt mở to như bị ai búng trúng trán.

Cô ngước nhìn anh. Trong ánh sáng vàng, ánh mắt anh rất nghiêm, không có chút đùa cợt nào. Nhưng cũng chính vì vậy… lại khiến cô hơi chưng hửng.

Một giây sau, như nhận ra gì đó, Đàm Thành khẽ thở ra, nét mặt dịu đi:

> “Xin lỗi. Tôi không cố ý lớn tiếng.”

“Chỉ là... nếu cô cứ nói trong lúc ăn, dạ dày sẽ co bóp không đều, dễ sinh đau. Không nên.”

Dương Mi khẽ mím môi.

Cô gật đầu, không phản ứng gì. Vẫn ngoan. Nhưng ánh mắt cụp xuống, tay gắp miếng tempura mà không còn hào hứng như lúc nãy.

Cô không trách anh. Thật đấy.

Chỉ là…

> “Lúc người ta nhiệt tình chia sẻ, lại bị chặn ngang một câu y như sinh viên bị nhắc bài sai. Khó chịu thật sự luôn á.”

Cô nhai miếng tôm giòn rụm trong miệng, chậm rãi như thể... đang dằn mặt ai đó bằng im lặng thụ động.

Còn Đàm Thành?

Anh ngồi đối diện, gắp miếng cá trích thứ hai. Mắt không rời đĩa, nhưng tay... khẽ đẩy cái chén chawanmushi nhỏ về phía cô.

Không nói gì.

Cô nhìn, cười nhẹ một cái, nhưng vẫn không lên tiếng.

Lúc đó, anh không biết rằng — chính sự “ấm ức nhưng không giận” này lại là thứ khiến cô… bắt đầu bước chân vào lòng anh.

---

Trên bàn là mâm thức ăn lớn nhỏ xếp kín, sashimi còn nửa đĩa, nồi lẩu vẫn lăn tăn sôi với vài lát bò wagyu chưa đụng tới. Dương Mi ngồi buông đũa, đưa tay xoa bụng, mắt tròn nhìn đồ ăn còn lại:

“Em xin lỗi, chắc gọi hơi nhiều... Không ngờ anh lại ăn ít vậy.”

Đàm Thành đặt ly trà xuống, nhìn qua mâm, không nói gì.

Một lúc sau, anh gắp phần sashimi còn lại sang dĩa của mình. Không biểu cảm, không trách móc, cũng không thở dài. Cứ như thể... đó là chuyện bình thường anh vẫn hay làm.

Anh gắp từng miếng cá, nhúng chấm rất đúng cách, ăn từ tốn, từng đũa một. Miếng bò trong nồi cũng được vớt lên, cuốn gọn vào bát, rồi đưa lên miệng – động tác chậm rãi, không vội vàng.

Dương Mi ngồi nhìn, không khỏi ngạc nhiên. Không phải vì anh ăn nhiều – mà là vì anh ăn… sạch sẽ.

Người đàn ông này vừa lái một chiếc xe tiền tỷ, mặc vest may đo, đeo đồng hồ có thể bằng tiền mặt bằng nhà hàng cô thuê ở quận trung tâm. Vậy mà trước đống thức ăn còn dư, anh không tỏ ra phiền, không buông một câu “gọi lố quá”, cũng không bảo phục vụ dọn đi.

Chỉ lặng lẽ... ăn hết.

Cô chống cằm, khẽ nghiêng đầu. Một cảm giác mơ hồ len vào lòng, chậm và ấm.

Câu nói “Đang ăn, không được nói chuyện” ban nãy – tưởng như chạm đúng điểm tự ái của cô – giờ lại trở thành chuyện nhỏ xíu như một làn hơi.

> Người đàn ông này... hình như không dịu dàng bằng miệng, nhưng lại tử tế bằng hành động.

Cô cười nhẹ, không nói gì, chỉ rót thêm trà vào chén anh.

Chiếc chén sứ va nhẹ vào mặt bàn gỗ, phát ra một tiếng "cạch" rất nhỏ. Anh ngẩng lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên. Cô không giải thích, chỉ nói:

“Trà nóng dễ tiêu hơn. Anh ăn nhiều quá rồi.”

Lần này đến lượt Đàm Thành hơi khựng lại, rồi khẽ gật đầu.

> “Cảm ơn.”

---

Chiếc xe trượt êm vào bãi đỗ trước khu biệt thự cao cấp. Đèn vàng ấm hắt lên từ hàng cột, đổ bóng dài dưới chân đôi giày đen bóng của Đàm Thành khi anh bước xuống xe, đi về phía ghế phụ mở cửa.

Dương Mi bước xuống, tay ôm túi nhỏ. Gió thổi qua làm tóc cô bay nhẹ.

Anh đứng nghiêng người, lịch sự nhưng không quá gần:

> “Tôi sẽ không lên, vì chưa phải lúc gặp chính thức.”

Cô gật đầu, vẫn cười nhẹ. Gương mặt dưới ánh đèn vàng như dịu đi một lớp.

Anh rút điện thoại:

> “Cho tôi số điện thoại của cô. Để tiện liên lạc.”

Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng nhưng nghịch một chút.

Một giây sau, cô vẫy tay như chia tay một người bạn vừa đưa mình về sau một buổi tiệc xã giao:

> “Anh có số em rồi mà.”

Nói xong, cô quay lưng đi, bước vào sảnh. Không ngoái đầu.

Đàm Thành đứng tại chỗ, ngón tay vẫn còn đặt trên màn hình điện thoại.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh – một bác sĩ can thiệp nội mạch có thể thao tác mạch máu phức tạp trong vòng 10 phút – lại… bị từ chối rất mềm.

Anh khẽ cười. Không giận, không hụt hẫng, chỉ là… hơi bất ngờ.

---

Tối cùng ngày – Nhà họ Đàm

Mẹ anh – bác sĩ Trần – vừa đắp mặt nạ vừa lướt điện thoại. Nhìn thấy anh bước vào phòng khách, bà lập tức tắt máy, giọng sắc như dao mổ:

> “Sao rồi? Con có làm cái gì mà người ta không thích không?”

Anh điềm đạm:

> “Chắc cô ấy không hứng thú với kiểu người như con.”

Bà Trần trừng mắt:

> “ Đàm Thành, con có biết bây giờ con gái hiếm như máu AB không? Mà con mới gặp người ta một bữa đã để mất thiện cảm rồi?”

Anh không đáp, chỉ gật đầu. Tâm trạng không tệ, nhưng cũng chẳng có hy vọng.

Lúc quay người lên lầu, sau lưng còn nghe mẹ càm ràm:

> “Không biết cách nói chuyện, không biết chủ động. Người ta đẹp như thế còn để người ta lỡ đi!”

---

22:47 PM

Sau khi tắm xong, tóc còn hơi ẩm, Đàm Thành ngồi bên bàn làm việc, màn hình chiếu lại ca mổ sáng nay – đoạn đi catheter chỗ rẽ động mạch phức tạp. Anh nhíu mày điều chỉnh tốc độ tua lại, tay rê chuột đánh dấu khung hình.

“Ping.”

Điện thoại rung nhẹ.

Anh liếc nhìn.

[Yêu cầu kết bạn – từ Dương Mi]

Ảnh đại diện là một góc mặt cô chụp nghiêng, tóc xõa, cười nhẹ. Ánh sáng ngược.

Ngay sau đó là một tin nhắn đến:

> “Chào anh, em là Dương Mi – đối tượng xem mắt của anh :)”

Đàm Thành hơi ngẩn người.

Môi anh khẽ cong lên – không rõ là cười, hay đang phản xạ giãn cơ mặt.

Anh cầm điện thoại, gõ một dòng:

> “Chào em, bác sĩ can thiệp tim mạch đang nghi ngờ bản thân bị từ chối lúc 10 rưỡi tối.”

Một phút sau, tin nhắn “đang nhập…” nhấp nháy. Mãi vẫn chưa thấy gửi đi.

---

8 giờ sáng hôm sau, khi Đàm Thành đang ngồi viết báo cáo cho một ca bệnh phức tạp, điện thoại vang lên.

Tên người gọi hiện rõ: Đàm Tùng – Em trai yêu dấu

Anh thở nhẹ, nhận máy.

“Gọi sớm vậy?”

Giọng Đàm Tùng vang lên từ đầu dây bên kia, kéo dài một cách rõ ràng là… để trêu:

> “Em đang xem bệnh án mà mẹ nhắn vô group gia đình một câu làm em phải bỏ cả việc. ‘Con trai lớn đi xem mắt mà làm người ta không ưa nổi’. Anh à, là anh đó hả? Không phải bác sĩ Đàm lạnh lùng nổi tiếng trong giới can thiệp nội mạch chứ?”

Đàm Thành khẽ liếc sang laptop, tay vẫn gõ phím.

> “Ừ. Là anh.”

“Ghê thật. Tự nhiên thấy dễ chịu hơn hẳn. Em tưởng đời này chỉ có mình em bị từ chối chứ.”

Anh dừng tay. Một giây.

> “Còn đỡ hơn em. Tương tư hoa đã có chủ đến mức không dám về nước.”

Đầu dây bên kia im bặt.

Không còn tiếng cười, cũng không có thêm câu nào.

Một lúc sau, giọng Đàm Tùng trầm xuống:

> “Anh nói gì vậy…”

Đàm Thành đáp bình thản:

> “Sự thật thôi. Em không dám gặp lại người ta, đến tết còn lấy lý do ‘năm nay lạnh quá’ để khỏi bay về.”

“Em bận thật mà.”

“Ừ. Bận giấu cảm xúc.”

Bên kia điện thoại, tiếng máy sưởi chạy rì rì, lặng đi. Không ai lên tiếng nữa. Mấy giây sau…

Tút… tút…

Cuộc gọi bị ngắt.

---

Một giờ sau, trong group gia đình.

[Đàm Tùng rời khỏi nhóm]

Mẹ Đàm:

> “Làm gì mà đứa này giận bỏ nhóm?”

Đàm Thành (seen không trả lời).

Chưa đầy hai phút sau.

[Đàm Tùng đã được thêm vào nhóm]

[Đàm Tùng: Mẹ ơi mai mẹ gửi qua cho con cái máy đo huyết áp. Ở bên này tự dưng tim đập nhanh quá.]

Đàm Thành thở ra, khóa màn hình.

Anh chẳng nhắn lại gì. Nhưng tay thì vô thức vào app chat, nhấp vào tên “Dương Mi” trong danh sách bạn bè. Tin nhắn mới nhất vẫn là:

“Chào anh, em là Dương Mi – đối tượng xem mắt của anh :)”

Anh gõ vào ô trống:

> “Trưa nay em có rảnh không?”

---

Sáng hôm đó, tin nhắn từ Đàm Thành gửi đến đúng 09:13:

> “Trưa nay em có rảnh không?”

Dương Mi nhìn dòng chữ đó khi đang uống cà phê, nhếch môi cười nhẹ.

> “Hôm qua đọc tin nhắn của người ta mất cả buổi tối, đến sáng nay mới nhắn. Em mà nhắn lại liền thì chẳng phải thua à?”

Vậy là cô đặt điện thoại xuống. Không trả lời.

11:48, khi gần đến giờ trưa, cô mới mở lại app, nhắn một dòng ngắn gọn:

> “Trưa nay em đi ăn với bạn.”

Không emoji. Không dấu chấm cảm. Rõ ràng là… giận mà còn bày đặt lạnh.

Chưa đầy 3 phút sau.

> “Em ăn ở đâu?”

Dương Mi nhìn chằm chằm tin nhắn. Cô tưởng anh sẽ lùi, ai dè…

> “Ủa alo bác sĩ à, anh làm em mất mặt mũi tối qua rồi mà vẫn hỏi tiếp được hả?”

Cô định không trả lời, nhưng chưa kịp gõ thì điện thoại vang lên — là trợ lý của cô:

> “Cô Mi, bác sĩ Đàm gọi điện tới nhà hàng, bảo em mang quà chị chuẩn bị hôm qua đến ngay. Còn nói… anh ấy sẽ qua đón chị lúc 2 giờ.”

“…”

Chiêu này... cao tay dữ thần.

---

14:07 – Tầng 1, nhà hàng Pháp

Dương Mi bước ra khỏi nhà hàng cùng hai người bạn. Đàm Thành đứng cạnh xe, tay trái đút túi, tay phải cầm bó hoa tulip trắng, nhìn thấy cô thì bước đến.

Bạn cô – một cô gái nhỏ nhắn, tóc bob – liếc anh, tò mò hỏi:

> “Người này là ai vậy Mi Mi?”

Đàm Thành không nhìn bạn cô, chỉ nhìn Dương Mi – ánh mắt điềm đạm, không hề né tránh.

Rồi anh trả lời rất tự nhiên:

> “Chồng sắp cưới của cô ấy.”

Không vội, không ngại, không cần được cho phép.

Bạn cô “ồ” một tiếng kéo dài, còn cô… đứng khựng một chút.

Mắt mở to.

Tim như bị bóp nhẹ.

Nhưng rồi cô không đính chính. Không gật đầu, cũng không phủ nhận. Chỉ cúi xuống nhìn bó hoa anh đưa, nhẹ giọng:

> “Mùa này khó tìm tulip trắng mà…”

“Ừ. Nhưng em thích.”

---

Bên trong xe –

Anh mở cửa xe cho cô, tay cẩn thận giữ hoa để cô không làm gãy cánh.

Cô ngồi vào ghế, quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy ẩn ý:

> “Anh không sợ người ta tưởng thật à?”

“Anh nói thật.”

Dương Mi khựng người.

Lần này, đến lượt cô không tìm ra lời phản công.

Mãi sau, cô lẩm bẩm một câu nhỏ xíu, gần như nói với bản thân:

> “Lúc người ta chủ động thì không trả lời... Lúc người ta buông thì lại kéo về như thể chắc chắn vậy...”

Đàm Thành vẫn đang cài dây an toàn cho cô, tay khựng lại nửa giây, sau đó thấp giọng nói:

> “Anh không chắc em sẽ thích anh. Nhưng anh biết rõ một điều — nếu không làm gì, thì em sẽ đi xa. Mà anh không muốn điều đó.”

---

Chiếc xe dừng lại trước một quán cà phê nằm trong con hẻm yên tĩnh. Không quá nổi bật, nhưng biển hiệu gỗ, dây leo xanh rủ xuống và rèm cửa trắng thêu hoa nhỏ cho thấy gu chọn nơi của Đàm Thành… cũng không tệ.

Anh đẩy cửa bước vào trước, trò chuyện vài câu với nhân viên rồi quay lại nhìn cô:

> “Tầng hai, phòng riêng. Yên tĩnh hơn.”

Cô gật đầu, đi theo anh lên cầu thang gỗ. Mùi cà phê rang mới thoảng trong không khí, ánh sáng ấm áp len qua ô cửa kính nhỏ.

Phòng riêng không rộng, chỉ một bàn gỗ tròn, hai ghế và chiếc rèm che khung cửa kính mở ra ban công trồng đầy dương xỉ.

Sau khi phục vụ lui ra, Đàm Thành mở lời trước:

> “Chúng ta nên nói rõ chuyện này, thay vì cứ để gia đình sắp đặt.”

Anh đặt tay lên bàn, đan nhẹ ngón tay vào nhau, ngồi thẳng lưng như thể đang ở một buổi họp chuyên môn.

> “Anh năm nay 32 tuổi. Mẹ giục cưới. Ba cũng nói rồi — nên ổn định, nên xây dựng gia đình. Không phải vì thiếu gì, mà vì đã đến lúc.”

Dương Mi không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn anh. Anh tiếp:

> “Lần đầu gặp em, anh nghĩ — gia đình anh chọn không sai. Em sống có nguyên tắc, tự lập, đủ hiểu chuyện. Không phải kiểu con gái cần làm quen dần với nhịp sống của một người trưởng thành.”

Cô hơi bất ngờ.

Không phải vì lời khen, mà vì… anh nói chuyện thẳng quá, rõ quá, và... đúng kiểu bác sĩ: không có lãng mạn vòng vo, mà đi thẳng vào vấn đề như chẩn đoán bệnh.

> “Nếu em không phản đối,” – anh nói, mắt nhìn thẳng cô –

“Anh muốn tiến tới hôn nhân.”

Một giây tĩnh lặng.

Dương Mi khẽ mím môi, đặt thìa vào tách cà phê. Cô không rời mắt khỏi anh.

> “Ba mẹ em thương em. Trước giờ, em muốn làm gì cũng được. Nhưng họ đã lớn tuổi. Nếu đây là chuyện họ muốn mà không hại gì đến em, thì em sẽ không phản đối.”

Anh gật nhẹ, ánh mắt dịu đi một chút.

> “Anh không muốn em cảm thấy bị ép buộc.”

“Không đâu.” – cô cười nhẹ, “Chỉ là… em hơi bất ngờ vì anh lại nói thẳng như vậy. Người ta thường sẽ chờ thêm vài buổi gặp nữa.”

“Anh không giỏi chờ đợi.” – anh đáp, “Càng không thích để người khác đoán ý mình.”

Cô nhìn anh một lúc, ánh mắt bỗng nhu hòa.

> “Vậy… bắt đầu từ hôm nay, anh là bạn trai danh chính ngôn thuận rồi à?”

Anh im một nhịp, rồi nhẹ nhàng nói:

> “Nếu em không phản đối.”

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play