Cách một tầng lụa sa đen mỏng phủ nửa chiếc mũ trùm, tấm hoành phi trang nghiêm uy nghi treo nơi đại môn phủ Khánh Quốc công vẫn rõ ràng đập vào mắt.

Dưới trời nắng chói chang, từng nét chữ vàng kia như nhiễm phải sắc máu, bỏng rát đến nhức mắt.

Thích Bạch Thương không nhìn nữa, cụp mắt xuống.

Mành lụa dày tầng tầng lớp lớp rủ xuống, che khuất hơn nửa tầm nhìn — cũng bởi vậy mà nàng vốn chẳng thích đội loại mũ trùm này. So với tầng sa tuyết sắc nhẹ tênh, thứ sa đen này dày dặn khó chịu, lại càng cản tầm mắt.

Chỉ tiếc, một tấc sa tuyết giá một lượng kim. Mà mảnh duy nhất nàng có, đêm qua đã bất hạnh bị người chém làm hai đoạn — thay nàng đi trước một bước tới suối vàng rồi.

Nghĩ đến đây, Thích Bạch Thương khẽ nhấc tay, đầu ngón tay nhẹ lướt qua nơi cổ đã bị tấm mũ trùm che lại —

Tuy đã bôi dược, song vết đỏ vẫn còn. Dù sao cũng là một thiếu nữ chưa xuất giá, nếu để người khác trông thấy, khó tránh lời ra tiếng vào.

Chỉ đành trông cậy vào chiếc mũ này che chắn mà thôi.

“Ôi…”

Nghe tiếng thở dài khe khẽ từ bên cạnh, Liên Kiều vừa định đưa tay đỡ lấy nàng, chợt khựng lại.

“Cô nương, có chỗ nào không ổn sao?”

“Không lấy được bạc chẩn, lại mất luôn một tấm sa tuyết… Thiệt to rồi đó.”

Đã quen với kiểu suy nghĩ lúc nào cũng có thể phóng tận mây xanh của cô nương nhà mình, Liên Kiều coi như chưa từng hỏi gì:

“Cô nương chờ một chút, muội đi gọi cửa.”

Thích Bạch Thương giơ tay, định căn dặn: “Muội…”

Chưa kịp nói hết câu, Liên Kiều đã hùng hổ lao lên bậc đá.

Đi nhanh, về còn nhanh hơn.

Chỉ nghe Liên Kiều vừa nói được mấy câu thì cánh cửa lớn đã bật mở, sau đó là một tiếng cười nhạt cay nghiệt vang lên dưới cái nắng chang chang làm cả con phố lớn vắng tanh:

“Con nhà quê nào cũng dám vọng tưởng bước vào chính môn phủ Quốc công? Đi cửa hông mà vào!”

Dứt lời, rầm một tiếng, cửa lớn đóng sầm lại.

“Cô nương! Cái tên giữ cửa này thật quá đáng!”

Liên Kiều đập cửa một hồi, nhưng vô ích, chỉ tức đến đỏ mặt tía tai.

“Tử Tô.”

“Có nô tỳ.”

Tử Tô đáp lời, đưa dây cương ngựa cho Liên Kiều, rồi cùng Thích Bạch Thương bước lên bậc đá.

Tới trước cửa phủ, Thích Bạch Thương nâng tay đặt trước người, nhẹ nhàng khẽ gõ ba cái, nhịp điệu không nhanh không chậm, vang lên thong thả.

Tử Tô hiểu ý, nắm lấy chiếc vòng đồng cắn trong miệng thú đầu cửa mà gõ.

Tiếng gõ cửa một dài ba ngắn, không vội mà cũng chẳng chậm. Đặc biệt là nhịp điệu kéo dài, như thể chuông đồng vang lên quấy nhiễu cả tâm trí, một khi ngân lên là chẳng biết khi nào dứt.

Chừng vài chục hơi thở, chớ nói người trong phủ chịu không nổi, ngay cả con phố phía sau lưng, cũng đã có không ít người qua lại tò mò dừng chân, nhìn thấy cảnh tượng này thì xôn xao nghị luận.

Không thiếu người gan to, thấy Liên Kiều đang đứng trông ngựa dưới bậc thềm liền tiến đến hỏi han nguyên do.

Chỉ nghe tiểu nha đầu bực tức nói với khách qua đường:

“Cô nương nhà ta là trưởng nữ dòng chính của phủ Quốc công, xa nhà đã lâu, nay được lệnh triệu về kinh, thế mà lại bị tên giữ cửa này chặn ngoài không cho vào — chẳng phải là nô tài lấn chủ hay sao?”

“Có chuyện như vậy ư?”

“Trưởng nữ? Chỉ nghe nói phủ Khánh Quốc công có một vị gọi là Thích Uyển Nhi, danh chấn thượng kinh, là đệ nhất tài nữ, còn có một vị muội muội dung mạo như hoa gọi là Thích Nghiên Dung, sao chưa từng nghe trong phủ còn có vị đại cô nương nào?”

“Không nghe nha đầu ấy nói rồi sao? Đa phần là bị đưa đi sống ở trang viên thôn dã.”

“Ta nhớ ra rồi! Chẳng phải dạo gần đây trong chốn dân gian đang truyền nhau chuyện thế tử thứ của phủ Bình Dương vương tới cửa cầu thân sao? Có lẽ vị đại cô nương này hồi phủ là vì chuyện ấy!”

Tường viện không thể ngăn nổi lời bàn tán ngoài phố.

Chỉ chốc lát sau, đại môn phủ Quốc công lại mở ra.

Tên giữ cửa ban nãy sắc mặt khó coi, giọng đầy ác ý:

“Đại cô nương lâu ngày ở chốn quê mùa, bọn ta không nhận ra, tất nhiên chẳng dám tự tiện làm chủ. Thỉnh vào từ cửa hông rồi hẵng kiểm tra rõ ràng—”

Lời còn chưa dứt, Tử Tô đã tóm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh ra ngoài cửa phủ:

“Ngươi muốn chết sao.”

“Ngươi—!”

“Tử Tô.”

Dưới làn sa đen của mũ trùm, một bàn tay trắng mịn nhẹ nhàng đưa lên, trong lòng bàn tay lật ra nửa khối ngọc âm dương, thanh âm nhàn nhạt nhưng rõ ràng:

“Ta có tín vật làm chứng. Ngươi làm không được chủ, thì mời người có thể làm chủ ra đây.”

Tên giữ cửa bị buông tay, sắc mặt xám ngắt, cúi đầu chỉnh lại cổ áo, nhưng dẫu thế cũng chẳng liếc mắt lấy một lần về khối ngọc ấy, cứng giọng:

“Lão gia hôm nay vào cung, vẫn chưa hồi phủ.”

“Uyển Nhi đâu?”

“Hai phòng nữ quyến hôm nay theo lão phu nhân lên Hộ Quốc tự dâng hương, quản gia và mụ quản sự cũng đều đi theo hầu, trong phủ chẳng còn ai.”

“Thích Thế… Đại ca hiện có ở phủ không?”

Tên giữ cửa lườm chiếc mũ sa đen dày đặc kia bằng ánh mắt khinh khỉnh:

“Đại công tử hiện làm chính chức tại Đại Lý Tự, được Thánh Thượng sủng tín, đang chấp chưởng vụ án cũ của Kỳ Châu, đã nhiều ngày không về phủ, đâu có rảnh rỗi mà lo mấy chuyện riêng vặt này?”

“…”

Thích Bạch Thương cụp tay, cất ngọc âm dương đi.

Nàng há lại không rõ, tên giữ cửa này là được người sai khiến, nhân cơ hội các nhân vật có địa vị trong phủ đều vắng mặt mà cố ý gây khó dễ, định cho nàng một cái “hạ mã uy”.

Chuyện đi cửa chính hay cửa hông, nàng vốn chẳng để tâm.

Nhưng nếu vừa về phủ đã chịu cúi đầu trước một tên hạ nhân làm càn, thì từ nay về sau, e là bất kỳ ai trong phủ cũng có thể giẫm lên đầu nàng mà làm mưa làm gió.

Hôm nay tránh một chuyện nhỏ, ngày sau càng thêm lắm chuyện.

Trốn không thoát, nghĩ thôi cũng đủ phiền.

Thích Bạch Thương còn đang thong thả cân nhắc thì sau lưng, đám dân ven phố đã tụ thêm một vòng lại một vòng.

“Vị đại cô nương này cũng thật kỳ quái, sao lại đội mũ trùm sa đen kín mít, che đến nỗi chẳng phân nổi nam nữ?”

“Chắc là xấu lắm, không chừng còn là mặt mũi như quỷ, dọa trẻ con khóc đêm cũng nên!”

“Chẳng lẽ vì vậy nên mới bị đuổi đi ở quê?”

“Thảo nào!”

“Muội muội nàng là đệ nhất tài nữ thượng kinh, đến lượt nàng thì…”

“Nghe nói cô nương Thích Nghiên Dung mới mười bảy, đại cô nương chắc ít cũng mười tám mười chín rồi, mà còn chưa có mối nào đính ước — thế thì nếu chẳng vì dung mạo quá xấu, phủ Quốc công sao lại gả nàng cho tên ăn chơi Lăng Vĩnh An kia được!”

“Một người trăng hoa, một người xấu xí, Lăng Vĩnh An bao năm qua trêu hoa ghẹo nguyệt, ức hiếp thiếu nữ, nay gặp phải quả báo rồi ha ha ha…”

Nghe những lời gièm pha ngày càng khó nghe, sắc mặt Tử Tô âm trầm như nước, tay đã chạm lên chuôi đoản đao bên hông.

“Đại cô nương,” tên giữ cửa hạ thấp giọng, cười nhạt:

“Còn kéo dài thế này nữa, chỉ sợ hại đến danh tiết cô nương đấy.”

“Vậy sao.”

Dưới lớp mũ sa đen, giọng nữ vẫn nhẹ nhàng thong thả, thậm chí còn lẫn chút hứng thú:

“Sao ta lại chẳng thấy thế?”

“Cô nương!” — Tử Tô chau mày.

Thích Bạch Thương nâng cổ tay, cắt ngang lời nàng, từ tốn quay sang tên giữ cửa:

“Ngươi vừa nói, đại ca ta hiện nhậm chức tại Đại Lý Tự, đúng không?”

“Sao thì sao?”

“Vậy ta chẳng ngại đường xa, cùng ngươi đến Đại Lý Tự một chuyến, gặp đại ca một phen, thế nào?”

Sắc mặt tên giữ cửa biến đổi, miễn cưỡng cứng giọng:

“Đại công tử công vụ bề bộn, đâu rảnh tiếp mấy chuyện lông gà vỏ tỏi! Huống hồ… Đại cô nương ngươi lâu nay sống ở quê, đại công tử sao nhận ra được?”

“Vậy là ngươi nông cạn rồi.”

“Ngươi——”

“Ta hồi phủ năm xưa, chính là do đại ca dắt tay ta bước qua cánh cửa này. Những năm sống ở quê, huynh ấy cũng từng đích thân tới thăm,”

Thích Bạch Thương khẽ nghiêng người về phía trước, mành sa lay động theo gió, thoảng hương dược thảo nhè nhẹ, giọng nói cũng thấp xuống đôi phần:

“Ngươi đoán xem, tới Đại Lý Tự, huynh ấy sẽ bênh ta… hay bênh ngươi?”

Tên giữ cửa sắc mặt lập tức trắng bệch.

Thích Bạch Thương đứng thẳng người, ngón tay mân mê khối ngọc mềm mại, chậm rãi buông lời cuối:

“Thế Ẩn đại ca xưa nay kỵ nhất chuyện thị phi bẩn thỉu, lại thương yêu Uyển Nhi hết mực. Nếu để huynh ấy hay biết chuyện ngươi hôm nay, khiến thanh danh cô nương phủ Quốc công bị hoen ố… ngươi đoán huynh ấy có dễ dàng tha thứ cho không?”

“……!”

Dưới màn sa của mũ trùm, Thích Bạch Thương thấy rõ ràng: đôi chân tên ác nô kia run lẩy bẩy, hiển nhiên đã bị hù cho một trận.

Cũng chẳng rõ vị đại ca nhiều năm không gặp kia nay đã thành người thế nào, mà danh vọng lại hữu dụng đến vậy.

Nhưng mà—hữu dụng là được.

“Chuyện nhỏ như vậy, đâu dám kinh động đến đại công tử. Đã hiểu rõ tình huống trong phủ thế này, chắc chắn là đại cô nương không sai rồi. Hai vị đi theo đây cũng là người bên cạnh cô nương,”

Tên giữ cửa bịt mũi, cố nhịn xuống tức giận, khom mình miễn cưỡng nói:

“Mời đại cô nương nhập phủ.”

“…”

Mãi đến khi ba người chủ tớ kia đã vào trong, bóng lưng vòng qua bức bình phong, đi về phía cửa thuỳ hoa, tên giữ cửa mới hung hăng thu ánh mắt về.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không cút đi hết cho ta!?”

Hắn vung tay xua đám người tụ tập xem náo nhiệt, đoạn quay lại gọi một gả sai vặt:

“Ngươi tìm người đến Hộ Quốc tự, bẩm với đại phu nhân rằng chuyện hôm nay thất bại, đại cô nương khí thế ngút trời…”

Thanh âm thấp xuống, vẻ mặt tên giữ cửa càng thêm âm trầm, dặn dò mấy câu kín đáo rồi mới duỗi người đứng dậy.

Gã sai vặt vừa định đi.

“Khoan đã,” tên giữ cửa lại gọi giật lại:

“Nhị công tử nhà họ Lăng hôm nay đang ở đâu?”

Gả sai vặt đáp:

“Xét theo canh giờ, chắc giờ này đang ở Tiêu Hồn Động nơi chợ phía tây, trong Chiêu Nguyệt lâu uống hoa tửu rồi.”

“Vậy thì phái người đến Chiêu Nguyệt Lâu, truyền tin đại cô nương nhà họ Thích hôm nay đã nhập kinh, hồi phủ —— cứ bảo nàng ta che mặt bằng mũ trùm, xấu đến kinh người, diện mạo như Vô Diệm, khiến người hoảng sợ! Nhớ kỹ, nhất định phải để tin này truyền đến tai Lăng Vĩnh An!”

“Cái này… nếu để phu nhân biết, liệu có bị trách tội không?”

“Hừ, đại cô nương kia chẳng biết trời cao đất dày, vừa về đã ở ngay trước phủ làm náo động một phen, chuyện này sớm muộn gì Lăng Vĩnh An cũng sẽ biết thôi.”

Tên giữ cửa ánh mắt vặn vẹo, liếc về phía bức bình phong đã vắng người.

“Chúng ta chỉ là giúp nàng ta một phen, sợ gì chứ!”

“Sợ gì đâu.”

Thích Bạch Thương dưới màn sa đen lười biếng ngáp một cái, giọng chậm rãi vang lên.

“Gì mà không sợ, cô nương người nói dối mắt không chớp,” - Liên Kiều theo sát sau lưng, còn chưa hoàn hồn: “Đại công tử khi nào đã đến trang xem người chứ? Nô tỳ đến một lần gặp mặt còn chưa có đâu!”

“Ừm…”

Thấy vẻ mặt bình thản như không của cô nương nhà mình, Liên Kiều bắt đầu hoài nghi:

“Chẳng lẽ là lúc muội còn chưa hầu hạ bên người—”

“Hắn xác thực chưa từng đến.”

“…”

Liên Kiều chỉ cảm thấy một luồng khí tắc ở ngực, suýt chút nữa nghẹn đến bất tỉnh.

Thích Bạch Thương thản nhiên bước đi, chầm chậm nói tiếp:

“Hồi nhỏ, lúc ta trở về phủ, cũng chỉ gặp hắn được một lần. Giờ mà đứng trước mặt, ta cũng chẳng nhận ra đâu.”

Liên Kiều hít vào một hơi:

“Thế mà người còn dám nói ra những lời thân thiết đến vậy?”

“Ta từng nghe Uyển Nhi nói, Thế Ẩn đại ca tính tình lạnh nhạt, nghiêm khắc, cứng rắn ngay thẳng. Nghĩ lại, bọn họ chắc chẳng dám vì chuyện vặt mà đi hỏi huynh ấy đâu.”

“Nhỡ mà hỏi thì sao?”

“Hắn là dưỡng tử dòng chính của phủ Quốc công, xét cho cùng chẳng phải ruột rà với ta, dẫu có tìm đến cũng chẳng dây mơ rễ má gì,”

Tề Bạch Thương khẽ phất tay như xua đi, “Sau này trong phủ chưa chắc gặp được mấy lần, chẳng đáng lo đâu.”

“…”

Bị cô nương nhà mình vỗ vỗ đầu như vuốt tiểu cẩu, Liên Kiều chỉ còn biết phồng má, không tiện nhiều lời thêm nữa.

“À đúng rồi,” sợ nàng ta lải nhải mãi khiến đau đầu, Tề Bạch Thương giả vờ như chợt nhớ ra: “Trong xe có rất nhiều y điển, muội tự mình khuân tới đây, tiện thể giám sát, đừng để thất lạc thứ gì.”

“Dạ, cô nương.”

Chờ Liên Kiều đi rồi, Thích Bạch Thương cùng Tử Tô theo chân ma ma dẫn đường, đi thêm một đoạn mới đến được một tiểu viện hoang phế nằm sát cửa góc ở tây viện của phủ.

Rẽ qua hành lang, đứng bên cột trụ phủ bụi dày, ma ma kia lạnh nhạt quay người lại:

“Phu nhân nói, cô nương không ở phủ bao lâu sẽ gả vào Vương phủ Bình Dương, chẳng cần phí công dọn dẹp viện mới, cứ tạm ở đây mấy ngày là được.”

Thích Bạch Thương chẳng lấy gì làm lạ, cũng lười so đo:

“Đa tạ ma ma.”

Thấy dưới lớp sa đen không chút gợn sóng, ma ma ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc, cuối cùng vẫn im lặng quay đi.

Không còn người ngoài, Thích Bạch Thương rốt cuộc không phải chịu cảnh bị che chắn bởi mũ trùm, liền tháo nó xuống.

Tử Tô nhận lấy, vừa ngẩng đầu đã thấy cô nương nhà mình lười biếng nheo mắt, khóe môi vẽ nên nét cong nhàn nhạt.

Có phần đoán ra, song Tử Tô vẫn kinh ngạc hỏi:

“Cô nương tâm trạng tốt vậy sao?”

“Ừm.”

Thích Bạch Thương vòng qua viện nhỏ, đi đến bên chiếc xích đu cũ ai đó để lại, phất tay phủ đi lớp bụi, cũng tiện xua tan luôn đoạn ký ức thơ ấu thoáng hiện khi nhìn thấy chiếc xích đu này.

Nàng ngồi xuống, khe khẽ đưa đẩy.

Tử Tô không hiểu nổi, sắc mặt nghiêm nghị hỏi:

“Bị tên giữ cửa làm khó, sao lại cao hứng?”

“Gã cùng ta vốn chẳng quen biết, làm khó dễ ta, e rằng cũng không phải do hắn,” Thích Bạch Thương nhẹ nhàng đánh đu -

“Chỉ e… là ý của đại phu nhân Tống thị kia thôi.”

Tử Tô nhíu mày:

“Tống thị là chi nữ của Tống Thái sư, thân muội của Hoàng hậu. Cô nương sao có thể chống lại?”

“Đúng vậy, nay trong triều, có thể đối chọi với nhị hoàng tử và nhà họ Tống phía sau, cũng chỉ có… An  gia cùng tam hoàng tử mà thôi.”

Thích Bạch Thương nhẹ giọng rồi im bặt, chiếc xích đu cũng dần dừng lại.

Nàng cúi đầu nhìn chiếc quạt lông cũ kỹ từng thuộc về mẫu thân trong tay.

Ở cuối cán quạt, có khắc một chữ nhỏ nhạt màu gần như đã mờ.

— An.

An gia…

Mẫu thân…

“Cô nương muốn điều tra nhà họ An, bọn họ lại càng chẳng thể là chỗ dựa,”

Tử Tô than: “Trong phủ khó đi từng bước, người còn cười nổi sao?”

“Vì khi còn đứng ngoài phủ, ta bỗng nghĩ thông một chuyện.”

“Là chuyện gì?”

“Người mê lầu xanh, tất nhiên chuộng mỹ nhân,”

Tề Bạch Thương tựa mình vào dây leo xích đu, lười biếng ngẩng mắt:

“Nguoi nói xem, nếu Lăng Vĩnh An nghe được những lời đồn hôm nay trước phủ, sẽ phản ứng thế nào?”

Tử Tô nhíu mày, trầm ngâm rồi lắc đầu:

“Nô tỳ không đoán được.”

Thích Bạch Thương khẽ bật cười.

“Biết đâu, người nên lo lắng nhất cho mối hôn sự này… vốn chẳng phải là chúng ta.”

“…?”

__

Tây thị Thượng Kinh, Chiêu Nguyệt Lâu.

Chiều tà ngập ánh, ráng chiều như dòng lụa mỏng hòa tan vào chân trời, thấm xuống khắp Thượng Kinh thành. Ngàn tòa lầu đón ánh tà dương, phản chiếu rực rỡ, đọng thành một nét thanh lệ, điểm lên chiếc chuông đồng đung đưa trong gió nơi mái hiên Chiêu Nguyệt Lâu.

Chuông đồng ngân nhẹ, xé vỡ tia sáng cuối ngày, chiếu rọi lên thân ảnh công tử trong bạch y tuyết sắc, tóc búi ngọc quan.

Chốn này chính là Chiêu Nguyệt Lâu, nơi tiêu dao nổi danh nhất Tây thị, cũng là địa phương các công tử phong lưu Thượng Kinh ưa lui tới nhất để uống rượu hoa, thưởng sắc giải sầu.

Trong nhã các lầu hai, có người ngồi gối quỳ bên song cửa, thân ảnh như ngọc sơn cao vời. Đốt ngón tay thon dài nâng lên viên cờ đen ấm nhuần, ánh chiều nhuộm vai, mày mắt tuấn tú, thần sắc đoan chính trầm ổn.

Cho đến khi cửa phòng bị gõ, hương trầm nhẹ lay theo gió.

Đổng Kỳ Thương bước vào, cách bình phong thấp giọng bẩm:

“Công tử, người đến rồi.”

Người bên cửa sổ buông quân cờ, lúc này mới khẽ nâng mắt, nhẹ xoay người.

Khi hắn đứng dậy, Thích Thế Ẩn trong trường bào màu thanh, mày lạnh bước vào, vòng qua bình phong:

“Tùy tùng của công tử nói nắm giữ manh mối án cũ ở Kỳ Châu, cớ sao không dâng lên Đại Lý Tự, lại phải hẹn ta đến nơi như thế này—”

Vừa bước qua bình phong, lời nói lập tức ngưng bặt.

“Thích đại nhân.”

Công tử áo hoa khẽ vén tay áo, thanh âm thanh đạm như gió xuân.

Ngọn đèn trong phòng chiếu lên mày mắt mang ý cười, tựa xuân sơn tiêu dao, lại chẳng tan đi lạnh giá nơi đáy mắt.

“Mời ngồi.”

“…”

Thích Thế Ẩn cứng đờ giữa ánh nến lặng lẽ trong phòng, hồi lâu mới lạnh nhạt nhếch môi:

“Tạ hầu gia tôn giá quy kinh, quan lại tranh nhau nghênh đón, sự vụ bề bộn, muốn phân thân cũng khó. Vậy mà lại có thể thu xếp chút thì giờ rời cung, chẳng đi gặp hai vị hoàng tử điện hạ đang nhón chân trông đợi, lại hạ cố tới gặp một Tiểu Chính của Đại Lý Tự như ta——không biết là có chuyện gì lớn lao đến vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play