“Lão Mạnh à, ông tuyệt đối đừng trách Tiểu Nhược, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, có trách thì ông cứ trách tôi, là tôi xen vào việc của người khác, nhất định phải để ý đến chuyện cưới xin của con bé.”

“Tại tôi không có bản lĩnh, mối tìm cho Tiểu Nhược lại không khiến con bé hài lòng.”

“Có trách, vẫn phải trách tôi là mẹ kế, bất kể có tốt với Tiểu Nhược thế nào, con bé đều cảm thấy là tôi đang hại con bé.”

“Số tôi thật là khổ mà, lúc trước tôi không nên đến nhà họ Mạnh, như vậy Tiểu Nhược sẽ không ghi hận tôi.”

Lại bắt đầu diễn. Bà ta còn ác độc cáo trạng trước, chuyển việc này tới phía ba cô.

Mạnh Nhược đứng ở cửa ra vào lẳng lặng nhìn Lý Mai biểu diễn, trong lòng tự nhủ, Lý Mai chính là trà xanh trong thế giới của cô.

Mấy ngày nay Mạnh Quân sang thành phố khác làm việc, nói là muốn học làm món ăn mới gì đó.

Cũng vì như thế, Lý Mai mới có lá gan sắp xếp cho cô chuyện xem mắt như thế. Bởi vì Mạnh Quân không ở đây, bà ta cũng không cần giả vờ ra vẻ người vợ hiền người mẹ tốt nữa.

Đồng thời Lý Mai cũng đã dự liệu, chỉ với tính tình hờ hững kia của Mạnh Nhược, hoặc là cô sẽ nuốt giận vào bụng đồng ý chuyện này, hoặc là không đồng ý cũng không dám nói gì.

Đồng ý tốt hơn, không đồng ý coi như xong, ngược lại hai người bọn họ đều không có tổn thất, lúc ấy Lý Mai tính toán như thế.

Nhưng bà ta không nghĩ tới Mạnh Nhược sẽ phản ứng lớn như vậy, khóc lóc chất vấn tại sao bà ta muốn gả cô cho người như vậy. Lúc ấy bà ta cũng không nghĩ tới Mạnh Nhược sẽ có phản ứng như thế, lúc này cũng có hơi nổi trận lôi đình.

Cái gì gọi là “người như vậy”? Cháu họ của bà ta làm sao? Cháu họ của bà ta kết hợp với con nhỏ này còn không phải dư dả.

Dưới sự phẫn nộ, Lý Mai đã nói vài câu mạnh mẽ, đại khái chính là, từ trước đến nay chuyện cưới xin của tiểu bối đều là ba mẹ làm chủ, cô đồng ý cũng phải gả, không đồng ý cũng phải gả.

Lúc ấy Mạnh Nhược tức đến mức chạy vào trong phòng của mình.

Hôm sau, Lý Mai vốn định lại gõ cô thêm một cái, ai ngờ con nhỏ này bỗng nhiên đổi tính, bà ta nói cái gì cũng khó chơi. Không làm loạn với bà ta, cũng không khóc lóc với bà ta, chỉ pha trò cùng bà ta.

Lý Mai giống như là một đấm đánh vào bông, uổng phí hết công sức.

Lúc này, Lý Mai lại hơi chột dạ, bà ta sợ con nhỏ này tích lũy sức, muốn đến chỗ Mạnh Quân cáo trạng, thế là bà ta mới ra tay hành động trước.

Lý Mai vừa khóc vừa liếc mắt lén quan sát phản ứng của Mạnh Nhược, nếu là lúc trước, bà ta cáo trạng trước như này, chắc chắn Mạnh Nhược sẽ kích động giải thích với Mạnh Quân.

Nói Lý Mai không có lòng tốt gả mình cho đứa cháu họ chơi bời lêu lổng của bà ta, vân vân.

Chỉ cần Mạnh Nhược mở miệng nói như thế, vậy cô sẽ đợi đến bị Mạnh Quân mắng chửi, Lý Mai đắc ý nghĩ thầm trong lòng.

Tính tình của Mạnh Quân thế nào bà ta còn không rõ ràng sao? Ăn mềm không ăn cứng, đây cũng là nguyên nhân Mạnh Quân vừa quen đã thiên vị bà ta, bởi vì bà ta sẽ giả vờ đáng thương, bởi vì bà ta biết lúc nào nên duy trì dáng vẻ người mẹ hiền ở trước mặt Mạnh Quân. Cho nên cho dù cô phớt lờ, thì cũng phải để ý tới.

Mạnh Quân nhìn Mạnh Nhược vừa đi vào cửa, nhíu mày chất vấn: “Mạnh Nhược, con có chuyện gì vậy? Người lớn như vậy, con không thể nghe lời chút sao? Kế Nghiệp còn đều hiểu chuyện hơn con.”

Kế Nghiệp là em trai cùng ba khác mẹ với cô, tên là Mạnh Kế Nghiệp, do ba cô - Mạnh Quân đặt tên cho.

“Còn nữa, dì Lý của con, nhiều năm coi con như con ruột như vậy, móc tim móc phổi với con như vậy, sao con cứ như lũ sói con, nuôi không nổi vậy?” Mạnh Quân tiếp tục mắng.

Lý Mai đến nhà họ Mạnh vào lúc cô học trung học, khi đó cô đã rất lớn, cho nên không hề đổi cách gọi, vẫn luôn gọi là dì Lý.

Mạnh Nhược nhìn hai người, một người vẻ mặt đắc ý, một người nổi giận đùng đùng, miệng cô xì một cái, cũng bắt đầu giả vờ.

"Xin lỗi ba, là con trách lầm dì Lý, là con không biết tốt xấu, phụ lòng mối tốt mà dì Lý sắp xếp cho con.” Mạnh Nhược cúi thấp mặt xuống, làm ra vẻ hối hận.

Lý Mai và Mạnh Quân đứng ở phía đối diện đều sững sờ.

Mạnh Quân: Hôm nay con bé nhận lỗi nhanh như vậy, lại khiến cho ông ấy không mắng nổi nữa.

Lý Mai: Con bé này đổi tính rồi? Không tức giận giải thích? Hay là đột nhiên đồng ý gả cho cháu họ bên nhà ngoại của bà ta rồi?

Mạnh Nhược làm bộ vừa lau nước mắt vừa giải thích: “Như lời ba vừa mới nói, dì Lý đối xử tốt với con như vậy, chắc chắn cũng sẽ sắp xếp một mối tốt cho con, mặc dù người cháu họ kia của dì Lý chơi bời lêu lổng, ba mươi còn không có công việc đàng hoàng, mặc dù anh ta đánh nhau đến mức phải vào cục cảnh sát, nhưng khẳng định anh ta còn có ưu điểm khác, tỉ như mặt anh ta có sẹo mụn, còn béo nục béo nịch.”

Mạnh Quân:…

Lý Mai:…

Thừa dịp hai người kinh ngạc đến mức không kịp làm ra phản ứng, Mạnh Nhược nói tiếp: “Dì Lý nói, chuyện cưới xin đều là lệnh của ba mẹ lời của người mai mối, nói con đồng ý thì gả, không đồng ý cũng phải gả, con đã cảm thấy dù sao cũng là chuyện cưới xin, có thế nào cũng phải chờ ba trở về, để người chủ gia đình như ba quyết định, thật ra dì Lý còn nói, cái nhà này do dì ấy định đoạt, nói chuyện này không cần để ba quan tâm.”

Nghe được câu cái nhà này do Lý Mai định đoạt, sắc mặt của Mạnh Quân lập tức trầm xuống: “Những lời này đều là bà nói?”

Những lời này là bà ta nói không sai, nhưng vì sao trải qua lời thuật lại của Mạnh Nhược, cảm giác như hoàn toàn thay đổi, thật giống như bà ta hoàn toàn không để Mạnh Quân mắt. Lúc bà ta nói những lời này, cũng chỉ là muốn lập uy, ép con nhóc này bằng lòng chuyện cưới xin này mà thôi, hoàn toàn không có ý muốn làm người làm chủ trong nhà.

“Lão Mạnh, ông nghe tôi giải thích.” Sắc mặt Lý Mai xấu hổ, vội vàng kéo lấy áo của Mạnh Quân nói.

Mạnh Quân tiếp tục trầm mặt chất vấn: “Cái cậu cháu họ kia của bà mặt sẹo mụn, béo nục béo nịch, ba mươi không có công việc đàng hoàng, còn từng vào cục cảnh sát ngồi hả?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play