Mạnh Nhược: “Bây giờ anh đang ở nhà bác cả anh?”
Sắc mặt của Dương Khánh khựng lại, gật đầu.
Mạnh Nhược tiếp tục hỏi: “Vậy nếu kết hôn, anh sẽ chuyển ra ngoài chứ.”
“Đương nhiên.” Dương Khánh trả lời.
Mạnh Nhược gật gật đầu, thiện cảm đối với anh giống như lại tăng lên một phần.
Cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Hai câu hỏi kế tiếp có thể sẽ tương đối thẳng, anh chớ để ý.”
Dương Khánh gật đầu.
Mạnh Nhược: “Anh hết ăn lại nằm sao?”
Dương Khánh: …
“Không.” Anh gian nan nhả ra một chữ.
Mạnh Nhược hơi mấp máy môi, lại lập tức hỏi tiếp: "Anh không biết lễ phép sao?” Hay quá, vấn đề này chính cô mở miệng hỏi cũng cảm thấy quá đáng, ai lại ngu đến mức thừa nhận chính mình hết ăn lại nằm, không biết lễ phép chứ.
Dương Khánh lại dừng lại, sau đó điều chỉnh cảm xúc, khẽ giọng nói: “Có phải cô nghe được cái gì hay không, tỉ như danh tiếng của tôi.”
Mạnh Nhược thật thà gật đầu.
“Nếu như tôi nói đây đều là lời đồn, cô có tin không?” Anh hỏi.
Lời đồn? Cái này hình như cũng không phải là không được.
Thời đại nào cũng sẽ có lời đồn mà.
“Anh nói là lời đồn, vậy tôi sẽ tin là như vậy.” Mạnh Nhược nói.
Dương Khánh giống như bị câu trả lời dứt khoát trả lời của cô làm cho sững sờ.
Từ khi anh bị bác gái cả loan tin đồn đến nay, Mạnh Nhược vẫn là người đầu tiên cái gì cũng không hỏi, chỉ nói tin tưởng anh.
Không, nói chắc ra thì cũng không là người đầu tiên, chị Vương nhà đối diện cũng tin anh. Chỉ có điều chị Vương nhà đối diện là sau nhiều lần anh giúp đỡ xong, mới lựa chọn tin anh, trước đó cũng không tin.
Dương Khánh chân thành nói: “Là lời đồn.”
Mạnh Nhược: “Vậy tôi tin.”
Cô cũng không nói rõ được, vì sao bản thân lựa chọn tin tưởng Dương Khánh vô điều kiện.
Nếu nhất định phải nói, vậy có lẽ là do khí chất lạnh lùng của anh, khí chất của anh đã để lộ ra anh là kiểu người coi thường kẻ nói láo.
Hơn nữa, hết ăn lại nằm, không biết lễ phép, không có chút nào hợp với khí chất lạnh lùng trên người anh cả.
Nhưng mà “không được”, Mạnh Nhược lại cảm thấy khả năng có mấy phần, bằng không sao gần ba mươi rồi mà anh còn chưa cưới được vợ.
Dù sao cũng phải có lý do, liên quan tới “hết ăn lại nằm”, “không biết lễ phép” chính chủ người ta đã bác bỏ tin đồn.
Liên quan tới “không được” anh lại không nói tới một chữ.
Nói thật, cô thật sự rất muốn hỏi anh một chút, rốt cuộc anh ấy có "được" hay không.
Cũng không phải cô để ý nhiều, chỉ đơn thuần là hiếu kì mà thôi.
Nhưng mà, người đàn ông nào lại mở miệng thừa nhận bản thân không được, cho nên có hỏi cũng như không.
“Được, vấn đề muốn hỏi tôi đã hỏi xong, anh có vấn đề gì cũng có thể trực tiếp hỏi tôi.” Mạnh Nhược rất thoải mái nói.
“Cô có yêu cầu gì đối một nửa kia không?” Dương Khánh nghĩ nghĩ hỏi.
Yêu cầu với một nửa kia sao, vậy cô có rất nhiều.
“Tôi thích đẹp trai, cao, có năng lực, tam quan chính trực, cưng chiều bà xã...”
Một ngón tay của Mạnh Nhược tách ra xong, lại tiếp tục tách ra một ngón tay khác nói tiếp.
Dương Khánh: …
Mạnh Nhược: “Tôi yêu cầu rất nhiều, nhưng chỉ nói tới đẹp trai, anh đã rất phù hợp rồi.”
Bây giờ cô đã hoàn toàn thay đổi chủ ý, trước kia, cô dự định rời khỏi căn nhà kia, hiện tại cô càng có khuynh hướng kết hôn.
Chủ yếu là mức độ cô thích cái đẹp quá nặng, khả năng dáng vẻ này của Dương Khánh quá hiếm có.
Cô cũng không phải là người mang chủ nghĩa không cưới, ngược lại đều phải kết hôn, kết hôn sớm một chút, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, càng quan trọng hơn là đối tượng kết hôn của cô đủ đẹp trai đủ dễ nhìn, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Về phần sinh hoạt vợ chồng, cô cũng không cần lo lắng hai người hoàn toàn không quen, tiếp xúc thân mật xấu hổ gì gì đó, bởi vì người chồng không được, cho nên căn bản không tồn tại chuyện vợ chồng sinh hoạt, ha ha ha ha.
Mục đích kết hôn của cô cũng không phải là vì tìm một nửa kia yêu thương nhau, cô chỉ đơn giản là một người sợ cô độc, muốn tìm người cùng chung sống.
Hai người hàn huyên tới cuối cùng, Mạnh Nhược bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Vậy tới lúc nào thì anh qua thưa chuyện?”
“Cô, gấp như vậy?” Dương Khánh nhíu mày hỏi lại.
Mạnh Nhược gật gật đầu, nói rõ tình hình thật sự của mình: “Mẹ tôi mất sớm, người ở nhà bây giờ chính là mẹ kế, mẹ kế định gả tôi cho cháu họ bên nhà ngoại của bà ta, người kia là du côn vô lại, tôi không muốn gả cho anh ta.”
Cái gã cháu họ bên nhà ngoại kia của Lý Mai, mười phần là du côn vô lại, cũng bởi vì gây sự đánh nhau mà đã từng ngồi trong cục cảnh sát.
Đúng như Dương Khánh nói, cô quả thực rất gấp, thứ nhất là vội vã rời khỏi nhà họ Mạnh, thứ hai là cô ngại yêu đương phiền toái, không bằng dứt khoát kết hôn sớm một chút.
Ài, hai mươi bảy tuổi, chính là độ tuổi không muốn hẹn hò.
Đúng vậy, mặc dù nguyên chủ chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng cô là linh hồn 27 tuổi xuyên qua.
Dương Khánh gật đầu, nghĩ thầm cô cũng là người đáng thương.
Vừa vặn, anh cũng muốn lập gia đình rồi mau chóng dọn ra ngoài sớm một chút.
“Được, tôi trở về nói chuyện với bác cả, chọn ngày tốt rồi đến nhà cô định việc này xuống.”
Như vậy, xem như chuyện đã định ra được một nửa, nỗi lo lắng trong lòng Mạnh Nhược cuối cùng cũng có thể thở phào.
Hai người đi từ quán bún ra, ánh nắng bên ngoài khắc nghiệt, Mạnh Nhược đi tới cửa bật chiếc ô màu hồng ra che nắng.
Dương Khánh nhìn cô một lát, rồi thu tầm mắt lại, không nói chuyện. Hai người tách ra ở ngã ba đầu tiên.
Sau khi tách ra, Dương Khánh đi về phía trước hai bước, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phía bóng lưng đi xa kia.
Thiếu nữ mặc một bộ váy hoa nhí liền thân màu trắng sữa, cầm cây ô che nắng, đi dưới ánh mặt trời rực rỡ của mùa hè, lộ ra vẻ yêu kiều duyên dáng.
Mạnh Nhược vừa ung dung đi về nhà, vừa nghĩ tới buổi xem mắt vừa rồi.
Không nghĩ tới “Dương Khánh” này chỉ là người qua đường ất giáp, vậy mà lại đẹp trai như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Người qua đường ất giáp cũng tốt, tốt nhất cô cũng có thể thoát khỏi nguyên tác trở thành một người qua đường ất giáp, sống cuộc sống mình muốn, lười đi giằng co cùng nữ chính, mẹ kế, một chút thú vị cũng không có.
Mạnh Nhược nghĩ như vậy, bước vào cửa nhà.
Ai ngờ, vừa vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy mẹ kế Lý Mai đang biểu diễn một vở kịch.