“Cái này…” Lý Mai nghẹn một hồi không nói lên được một chữ.
Toàn là nói đúng, trọng điểm là sao Mạnh Nhược biết được những chuyện bên trong này?
Mạnh Quân không ngốc, thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của Lý Mai, cũng đoán được đại khái.
“Bà không muốn giải thích hả?” Mạnh Quân trầm mặt, bỗng cất cao âm điệu quát lên với Lý Mai: "Bà giải thích đi!”
Lý Mai bị Mạnh Quân dọa đến mức cơ thể lắc một cái, biết lúc này Mạnh Quân thật sự tức giận. Bà vừa định dùng chiêu cũ, giả bộ đáng thương khóc lóc chiếm được tha thứ của Mạnh Quân, hơn nữa chiêu này của bà ta lần nào cũng đúng, chỉ cần nàng vừa khóc Mạnh Quân sẽ mềm lòng.
Chỉ là bà ta còn chưa khóc thành tiếng, đã nghe thấy Mạnh Nhược nức nở khóc lên.
“Hu hu hu...” Mạnh Nhược lại vừa cúi đầu lau nước mắt, vừa giả vờ cầu tình giúp Lý Mai: “Ba, ba đừng trách dì Lý, muốn trách thì trách con đi, đều tại con không tốt, khiến hai người cãi nhau, sớm biết hai người bởi vì con mà cãi nhau, con bằng lòng chuyện cưới xin này là được.”
Lý Mai vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía cô, sao hôm nay con nhỏ này biết ăn nói như thế, trước kia không phải từ trước đến nay cô đều ăn nói vụng về sao.
Mạnh Quân thì là vẻ đau lòng nhìn về phía bà ta.
“Bà xem Tiểu Nhược hiểu chuyện biết bao, rồi nhìn lại bà đi, có còn dáng vẻ làm trưởng bối không? Còn muốn gả con gái tôi cho tên bỏ đi như thế, bà coi tôi là người đã chết sao?” Mạnh Quân không chút lưu tình chút mắng thẳng Lý Mai.
Thấy Mạnh Quân trở mặt trong nháy mắt, Mạnh Nhược bừng tỉnh hiểu ra.
A, thì ra người ba hời của cô dính chiêu này à, bảo sao những năm này Lý Mai nắm chặt ông ấy đến sít sao. Không phải chỉ là trà xanh sao, cô cũng có thể giả vờ.
“Lão Mạnh, tôi...” Lý Mai muốn nói lại thôi: “Tôi cũng không biết nó là như thế.”
“Bà không biết rõ? Bà không biết rõ cái gì?” Mạnh Quân cao giọng chất vấn: “Bà không biết rõ cháu họ của bà từng ngồi vào cục cảnh sát, hay là không biết mặt cậu ta có sẹo mụn vừa mập vừa xấu?”
Lý Mai tự biết đuối lý, lần này thật là một chữ cũng không dám nói.
“Được rồi được rồi, việc này liền dừng ở đây.” Mạnh Quân không kiên nhẫn khoát khoát tay: “Chuyện về cháu họ của bà, nếu còn nhắc lại, đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Lý Mai ấm ức gật đầu, không nói chuyện.
Cứ như vậy sao? Trên mặt Mạnh Nhược lạnh lẽo.
Lý Mai muốn gả cô cho một người như vậy, Mạnh Quân chỉ quát bà ta hai câu, việc này lại cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua như vậy hả?
Nói cho cùng Mạnh Quân vẫn hướng về Lý Mai, ai bảo Lý Mai sinh cho ông ấy con trai bảo bối chứ, ông ấy không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật.
Phản ứng không đau không ngứa của Mạnh Quân, càng khiến cô thêm quyết tâm muốn nhanh rời khỏi cái nhà này hơn.
Kiểu gia đình như này, không rời khỏi sớm một chút chẳng lẽ ở lại tới tết?
Bầu không khí trong phòng đang khẩn trương, bỗng nhiên cánh cửa đóng chặt lại bị đẩy ra lần nữa.
“Mẹ, con sắp nóng muốn chết rồi, nhanh cho con tiền, con đi mua kem que.” Mạnh Kế Nghiệp còn chưa thấy rõ tình huống trong nhà, đã đi tới phía Lý Mai lớn tiếng ồn ào.
Lý Mai thấy Mạnh Kế Nghiệp trở về, tựa như là gặp được cứu tinh.
Con trai bảo bối của Mạnh Quân, chẳng phải là cứu tinh của bà ta sao.
“Con ngoan, sao bỗng nhiên chạy về nhà vậy?” Lý Mai cười ôm lấy Mạnh Kế Nghiệp một cái, rồi vội rút khăn tay ra lau mồ hôi cho con trai.
Mạnh Kế Nghiệp mặc kệ bà ta vươn tay: “Con muốn mua kem que, nhanh cho con tiền đi.”
“Được, được, được, mẹ đi lấy cho con.” Lý Mai cười đứng dậy, lấy từ trong ngăn kéo ra tờ một đồng.
Mạnh Kế Nghiệp liếc nhìn một tờ mấy cọng mấy lông kia, tức giận lắc đầu: “Không đủ, con còn muốn mời anh em của con ăn kem que nữa.”
Mạnh Quân ở một bên mỉm cười nhìn toàn bộ quá trình, nghe thấy con trai mình còn thu nhận cả anh em, ánh mắt cười đến híp lại thành một hàng: “Ấy, con ngoan, con còn bắt đầu thu nhận anh em rồi cơ à?”
Mạnh Kế Nghiệp rất tự hào gật đầu: “Hiện tại con là đại ca, đám Tiểu Long Tiểu Bằng đều là em của con. Bọn họ đều khát, con làm đại ca đương nhiên phải mời bọn họ ăn kem que rồi.”
“Mời một xu tiền kem đá là được rồi, không cần mời ăn kem que đâu.” Mặc dù Lý Mai cao hứng vì con trai mình thành dê đầu đàn, nhưng cũng xót tiền.
“Mẹ con không nỡ tiền, ba đưa tiền.” Nói xong Mạnh Quân trực tiếp rút từ trong ví da ra hai tờ hai đồng đưa cho Mạnh Kế Nghiệp.
Mạnh Kế Nghiệp không nói tiếng cám ơn cứ thế nhận lấy, cầm tiền xong là chạy đi.
Còn Lý Mai ở phía sau hô thì hô: “Này, tổ tông nhỏ của tôi, con đi chậm một chút, đừng để bị ngã.”
Năm nay Mạnh Kế Nghiệp sáu tuổi, từ nhỏ đến lớn, Lý Mai và Mạnh Quân không nỡ đánh không nỡ mắng, cậu bé muốn làm gì đều kệ, thế là được chiều quen thành tính cách vô pháp vô thiên như bây giờ.
Mấu chốt là, Lý Mai và Mạnh Quân không hề cảm thấy có chỗ nào không tốt, bọn họ thấy con trai bảo bối của mình là tốt nhất trên đời, gặp người là khen con trai mình cái này tốt kia tốt, vừa thông minh vừa hiểu chuyện.
Mạnh Nhược lạnh nhạt nhìn một nhà ba người này, thầm cười lạnh trong lòng.
Mạnh Quân nhìn con trai ngoan mấy lần, tâm trạng đã khá hơn nhiều, chút khó chịu vừa mới cãi nhau với Lý Mai cũng lập tức tan thành mây khói.
“Ba, con có việc muốn nói cho ba biết.” Mạnh Nhược cắt ngang cảnh một nhà ba miệng vui vẻ hòa thuận của bọn họ, đột nhiên mở miệng.
“Buổi trưa con ra ngoài xem mắt, một chị đồng nghiệp giới thiệu, con với anh ấy đã gặp mặt một lần, nhưng chuyện cưới hỏi là chuyện lớn, con cảm thấy vẫn phải để ba tới làm chủ, anh ấy nói hai ngày nữa sẽ đến nhà chào hỏi.” Mạnh Nhược lời ít mà ý nhiều nói rõ sự tình.
Lý Mai đứng ở bên cạnh nghe, trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc. Trong lòng tự nhủ, con nhỏ này to gan từ lúc nào vậy, đã bắt đầu tự tìm đối tượng rồi.
Mạnh Quân rất hài lòng gật đầu, con gái trong nhà quá có chủ ý, ông ấy thật sự không thích lắm. Mạnh Nhược làm như vậy lại rất hợp tâm ý của ông ấy, việc lớn việc nhỏ đều để ba mẹ làm chủ.
“Được, con cũng đã tới tuổi lấy chồng, người này không được, ba sẽ để dì Lý con tìm người khác thích hợp hơn.” Mạnh Quân thoải mái đồng ý.
“Để tôi tìm hả?” Lý Mai không chút khách khí cười lạnh một tiếng: “Đừng để đến lúc đó dì vất vất vả vả tìm ra, cháu lại ghét bỏ người dì tìm không hợp ý cháu đấy.”
“Không hợp ý là nhỏ, nhưng đừng cài lên đầu dì cái mũ mẹ kế khắt khe con kế là được.” Lý Mai nói gần nói xa đều đang đâm chọc cô.
Mạnh Nhược lơ đễnh, lười mở miệng tranh cãi với và ta.
“Được rồi được rồi.” Mạnh Quân không kiên nhẫn khiển trách: “Bà cũng bớt tranh cãi đi.”
Mạnh Nhược nhẹ nhàng lườm Lý Mai một cái, đang chuẩn bị về phòng của mình, bỗng nhiên ngoài phòng lại vang lên tiếng đập cửa.
“Ai vậy, ai vậy?” Lý Mai vừa hô to vừa đi về phía cửa: "Đến rồi đến rồi đây, đừng gõ, một ngày này không biết coa chuyện gì nữa.”
Lửa giận đè nén trong lòng Lý Mai không có chỗ phát tiết, chỉ có thể rống lên với người ở bên ngoài cửa.
Cửa vừa mở ra, đã vang lên một giọng nói.
“Xin hỏi đây là nhà của Lý Mai sao?”
Là giọng nữ.
Chờ Lý Mai thấy rõ cô gái trước mặt, chợt giật mình ngay tại chỗ.
Mạnh Quân nghe tiếng cũng đi tới cửa, nhìn cô gái đứng ở cổng, hỏi: “Cháu là ai? Tới nhà của tôi chuyện gì?”
“Cháu là Trịnh Uyển.” Trên khuôn mặt đen nhánh của cô gái lộ ra một nụ cười.