Hai người Vương Thúy Phượng và Triệu Phương chuyên đối đầu nhau, ba ngày hai bữa đều phải gây sự một trận. Lúc Mạnh Nhược vừa tới nơi này, còn tiến lên ngăn cản, về sau phát hiện ra quy luật này, khuyên cũng chẳng thèm khuyên, ngược lại cũng không động mồm mép nữa, không đánh được.
Mạnh Nhược ở bên cạnh nghe hai người cãi nhau, cũng nghe được một chút chuyện.
Triệu Phương gây rối là vì muốn giới thiệu Mạnh Nhược cho em trai mình, em trai của cô ta tất nhiên cũng không tốt như cô ta thổi phồng, gần ba mươi còn lăn lộn ở bên ngoài, không có công việc đàng hoàng.
Về phần Dương Khánh, mặc dù dáng dấp không tệ, tốt nghiệp đại học, có một phần công việc tốt, nhưng “không được” cùng với danh tiếng không tốt lắm.
Cũng không biết có phải người này ăn ngon lười làm với không biết lễ phép thật hay không.
Vẫn là gặp một lần rồi tính tiếp, Mạnh Nhược thầm nghĩ.
Nói không chừng đợi đến khi cô gặp được Dương Khánh trong truyền thuyết, tướng mạo lại không vượt qua được tiêu chuẩn của cô trước tiên ấy.
Dù sao lời bà mối nói, đa số cũng chỉ có thể tin dấu chấm câu.
Tan làm về đến nhà, cô vừa nhìn thấy gương mặt giả nhân giả nghĩa kia của Lý Mai là thấy phiền.
Cô không nói tiếng nào đi vào căn phòng của mình, nằm ở trên giường, nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài phải mau chóng đưa vào danh sách quan trọng.
Hôm sau là cuối tuần, Mạnh Nhược ôm tâm thái không ưng thì dẹp bèn đi ra ngoài xem mắt.
Nhà trai hẹn cô gặp mặt vào lúc ăn cơm trưa.
Tháng bảy mùa hè, nhiệt độ ban ngày rất độc ác, sóng nhiệt lăn lộn.
Khi Mạnh Nhược đi ra ngoài, cầm theo một chiếc ô.
Địa điểm gặp mặt là tại một quán bán bún, Mạnh Nhược tới sớm mấy phút, cô tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ngẩn người nhìn chằm chằm vách tường vừa chờ Dương Khánh.
Quạt điện trên đỉnh đầu quay vù vù, nhưng vẫn không ngăn được hơi nóng của ngày hè.
Dương Khánh, 27 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học được phân đến nhà máy đồ điện, không ba không mẹ, trước mắt ở tạm tại nhà bác cả.
“Dương Khánh”
Cô thầm nhủ trong lòng cái tên này, một cái tên chưa hề xuất hiện trong nguyên tác, xem ra chính là vai người qua đường ất giáp không tính phối hợp diễn.
Một người qua đường ất giáp, có thể trở lên rất đẹp trai không? Không phải là chị Vương nói điêu chứ.
Mạnh Nhược đang nhìn chằm chằm mặt tường đang phát ngốc, bỗng nhiên một giọng nói từ lên đỉnh đầu vang lên.
“Xin hỏi cô là Mạnh Nhược sao?”
Cô ngẩng đầu một cái, bèn trông thấy một người đàn ông dáng vẻ cực kỳ đẹp.
Người này gương mặt tuấn tú, mặt mày thâm thúy, mũi thẳng, vóc người cao, chân cũng dài.
Đôi mắt đen nhánh giống như cục đá thấm vào sâu bên trong đầm, lặng im nhìn người khác tự dưng có thêm mấy phần lạnh lùng.
Nói thật, chỉ với tướng mạo này, dù là “không được”, cô cũng thấy được.
Đây chính là một gương mặt chỉ nhìn cũng đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui, về sau chung sống cùng gương mặt như thế, tâm trạng cũng sẽ rất tốt.
Cô có hơi động tâm rồi.
Mạnh Nhược đang trầm mê mấy giây trong sắc đẹp của Dương Khánh, mới bất giác gật đầu: “Là tôi.”
Người đàn ông ngồi xuống, tự giới thiệu mình: “Tôi là Dương Khánh mà Vương Thúy Phượng - chị Vương giới thiệu.”
Mạnh Nhược lại nhẹ nhàng gật đầu.
“Cô muốn ăn bún hay là mì trộn?” Anh dò hỏi.
Nơi Dương Khánh hẹn gặp mặt là một quán bán bún anh thường ăn, đều nói nam bún bắc mì, thành phố Phong Châu ở khu Đông Nam bộ, dân bản xứ đều ăn được bún gạo cay.
Buổi sáng ăn bún, giữa trưa với buổi tối ăn mì trộn, một ngày ba bữa bún gạo, cũng là chuyện thường xảy ra.
“Bún đi.” Mạnh Nhược đáp.
“Vậy cho hai bát bún bò.”
Mạnh Nhược khẽ vuốt cằm, bày tỏ đồng ý.
“Trước khi đến, tình hình liên quan tới tôi có lẽ chị Vương đã nói cho cô rồi đúng không, nhưng tôi vẫn xin giới thiệu lại với cô một chút, tôi tên Dương Khánh, năm nay 27 tuổi, là kỹ sư nghiên cứu và phát triển ở nhà máy đồ điện.”
Dương Khánh trực tiếp nói, trong giọng nói không phân rõ cảm xúc.
Mạnh Nhược gật gật đầu, cũng nói qua tình hình cơ bản của mình.
Giới thiệu xong, Mạnh Nhược trực tiếp hỏi: “Tôi có thể hỏi anh mấy câu không?”
Cô không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề.
Dương Khánh nghe vậy sững sờ, giống như không ngờ tới nhìn Mạnh Nhược dịu dàng nhu thuận sẽ trực tiếp như thế.
Cô gái nhỏ rất trắng, khuôn mặt tinh xảo, eo thon được chiếc váy hoa nhí ôm trọn, vóc dáng yêu kiều nhỏ nhắn. Đôi mắt ngập nước, lúc nói chuyện con ngươi chớp chớp, giống như là ngôi sao tỏa sáng lập lòe trong đêm.
Nói một cách khác, Mạnh Nhược là kiểu vừa nhìn qua bộ dáng của cô, sẽ biết là đóa hoa được nuông chiều lớn lên. Nghe chị Vương nói, điều kiện nhà cô cũng không kém, ba cô kinh doanh một quán cơm quy mô không nhỏ.
Dương Khánh không hiểu, kiểu người như cô sao lại bằng lòng đi xem mắt với mình.
Danh tiếng của anh không tốt lắm, kỳ thật anh cũng không ôm quá nhiều mong chờ vào buổi xem mắt ngày hôm nay.
Sở dĩ còn đi một chuyến, chủ yếu là không muốn phụ ý tốt của chị Vương.
“Cô hỏi đi.” Anh nói.