Gã cặn bã kia cũng không phải đèn dầu đã cạn, trong nguyên tác vì vứt bỏ gã cặn bã kia cô cũng bị lột da, nhưng nếu không có cô tranh đoạt, người bị lột da chính là nữ chính.
Nói một cách khác, dưới thiết lập của kịch bản, là nữ phụ như cô cản súng cho nữ chính.
Cô không biết kịch bản tiểu thuyết ảnh hưởng lớn cỡ nào đối với cô, không biết rõ sau khi nữ chính ra sân, liệu cô có khởi động chương trình ghen ghét hay không, cũng không biết sau khi gã cặn bã kia ra sân xong, liệu cô có khởi động chương trình cản súng hay không.
Cho nên, để bảo đảm nhất chính là cô có thể mau chóng rời khỏi nhà họ Mạnh, trước khi Trịnh Uyển đến.
Cô cũng không muốn cản súng giúp nữ chính, đi tranh giành cái gã cặn bã kia làm cái gì.
Thoát khỏi cái nhà này có rất nhiều cách, ban đầu, sau khi cô xuyên qua, cũng không tính dựa vào việc lấy chồng để thoát khỏi, cô cũng có thể dọn ra ngoài ở mà.
Nhưng mà, trọng điểm là, đối tượng hẹn hò mà chị Vương giới thiệu rất thú vị, không cha không mẹ, hiện tại ở tạm nhà bác cả, tốt nghiệp đại học, đẹp trai, công việc ổn định, chỉ có một điều là tuổi tác có hơi lớn, 27 tuổi, lớn hơn nguyên chủ năm tuổi.
Lúc đầu cô không muốn đi lắm, chỉ là, nguyên chủ đã chọn người ta, cô cũng không thể để người ta leo cây trước một ngày được.
Hơn nữa, đối tượng hẹn hò này, đẹp trai công việc ngon lại còn không cha không mẹ nữa, tương lai không có cha mẹ chồng, cô cảm thấy cũng đáng để đi một chuyến.
Mạnh Nhược gật đầu bằng lòng: “Em biết rồi, chị Vương.”
Tới lúc tan làm, Mạnh Nhược cũng đứng dậy thu thập đồ trên bàn, chuẩn bị tan làm.
Lúc thu dọn đồ đạc, cô không khỏi nghĩ tới đối tượng sẽ gặp vào ngày mai.
27, cũng gần đầu ba rồi, tốt nghiệp đại học, đẹp trai còn có công việc ngon, ở độ tuổi này sao còn chưa kết hôn?
Đừng nói có ẩn tật gì đằng sau nhá?
Cô nghĩ như vậy, bèn lặng lẽ tiến lại gần chị Triệu người cũng ở cùng văn phòng với mình, vẻ mặt cô ấy giống như chuẩn bị nói cho cô biết một bí mật kinh thiên động địa vậy.
Mạnh Nhược vô thức nhìn vị trí của chị Vương một cái, người đã tan làm rồi.
“Tiểu Mạnh, đối tượng chị Vương của em giới thiệu cho em ý, cẩn thận đừng bị cô ấy lừa gạt.” Triệu Phương vừa hóng chuyện vừa thần bí nói.
Mạnh Nhược nghe xong lời này, bèn cảm thấy có chuyện ẩn giấu trong đó.
Ai mà chẳng thích hóng chuyện.
Lúc này cô đầy vẻ tò mò nhìn về phía Triệu Phương, chờ câu nói sau đó của cô ta.
“Tiểu Mạnh, em mới từ bên ngoài về tỉnh, rất nhiều chuyện không biết rõ, nhưng chị Triệu của em thì chị biết rất rõ ràng. Đối tượng mà chị Vương giới thiệu cho em là Dương Khánh kia ấy, không được đâu.”
Nói rồi, Triệu Phương che miệng lắc đầu.
Mạnh Nhược vốn vẫn chờ Triệu Phương nói tiếp Dương Khánh không được ở mặt nào, kết quả Triệu Phương lắc đầu xong lại không nói nữa.
Chờ trong chốc lát, cô vẫn mở miệng hỏi mang tính thăm dò: “Không được?”
“Ài, em không hiểu sao?” Triệu Phương vẫy vẫy tay một cách bất đắc dĩ với cô.
Thấy Mạnh Nhược vẫn còn ngơ ngác, Triệu Phương chỉ có thể nhấn mạnh thêm.
“Không được, cái đó không được ý.”
Nói xong, cô ta còn hỏi cô một câu: “Hiểu không?”
Mạnh Nhược bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, cô hiểu rồi, Dương Khánh này có ẩn tật, chẳng trách, gần đầu ba rồi còn chưa cưới được vợ.
Vừa rồi cô mới suy đoán xong, thật đúng là nghĩ cái gì thì cái đó tới.
Chỉ là được hoặc là không được, cô cũng thấy không quan trọng, không được, cái kia còn đại biểu sau khi cưới có không ít chuyện rồi.
Dù sao so với những người tràn đầy dục vọng kia ấy, nếu như nhất định phải chọn “được” với “không được”, cô tình nguyện chọn “không được”.
Thấy Mạnh Nhược đã hiểu, Triệu Phương vội vàng tiếp tục thuyết phục cô: “Theo chị ý, em đừng nghe chị Vương của em, muốn nói hẹn hò, thì chị cũng có người thích hợp đấy, chị có cậu em trai, tuổi tác tầm tầm với em, tính cách cũng tốt, dáng dấp cũng không tệ…”
Triệu Phương còn chưa nói hết, thì Vương Thúy Phượng rõ ràng đã tan làm về nhà không biết đã quay lại xuất hiện tại cửa ra vào từ lúc nào.
Giọng nói bén nhọn của Vương Thúy Phượng cắt ngang lời của cô ta: “Triệu Phương, thì ra cô chờ tôi ở đây hả.”
“Đào góc tường của tôi!” Chị Vương chống eo, chỉ vào Triệu Phương bắt đầu mắng: “Cô cậy Tiểu Mạnh người ta vừa về tỉnh, cái gì cũng không biết đúng không, em trai cô, nhỏ lưu manh còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở, dáng vẻ cũng vớ va vớ vẩn, cô còn nói có ý tốt giới thiệu cho Tiểu Mạnh.”
Triệu Phương nghe Vương Thúy Phượng nói xấu em trai mình xong, lập tức vén tay áo lên, hai mắt trừng to như cái chuông đồng lớn: “Cô có ý gì? Em trai tôi làm sao? Em tôi có thế nào đi nữa cũng tốt hơn so với cái cậu Dương Khánh kia.”
“Dương Khánh kia không chỉ không được, còn hết ăn lại nằm, không biết lễ phép.”
“Cô bớt nói linh tinh đi.” Vương Thúy Phượng cười lạnh.
Triệu Phương: “Sao tôi lại nói linh tinh được, tôi ở dưới lầu nhà bác cả của Dương Khánh, tôi có thể không rõ ràng tình hình nhà cậu ta sao.”
Vương Thúy Phượng đáp lại: “Tôi đây ở đối diện nhà bác cả cậu ấy đây, ai mà chẳng biết những lời đồn này của Dương Khánh đều là do bác gái cả của cậu ấy truyền ra.”