“Anh nói linh tinh cái gì đấy?!” Sắc mặt Tống Lệnh Vi thoáng chốc hoảng loạn, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại, tức giận nói, “Con tôi, đương nhiên là do chính tôi sinh!”
Trần Vệ Quốc dù gì cũng là người thông minh, không chỉ người nhà mà bất kỳ ai từng tiếp xúc cũng nói, nếu năm đó nhà hắn có điều kiện cho học hành tới nơi tới chốn, hắn chắc chắn sẽ là sinh viên xuất sắc.
Ở cái thị trấn nhỏ này, người tài không có đất dụng võ, Trần Vệ Quốc lẽ ra phải lên Hoài Kinh làm ăn lớn mới đúng.
Cơ mặt Trần Vệ Quốc khẽ giật, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tống Lệnh Vi đến mức khiến bà tê cả da đầu, cuối cùng mới chắc chắn nói: “Tạ Quy Lan chắc chắn không phải con mày.”
“…… Chính là tôi sinh.” Tống Lệnh Vi cúi đầu xúc cơm, nhưng tay bà run không kiểm soát được.
Trần Vệ Quốc không nói thêm gì nữa, mấy ngày liền không về nhà, Tống Lệnh Vi thấp thỏm lo sợ, mấy đêm liền chẳng ngủ yên.
Đến khi bà gần như quên khuấy chuyện này, thì một trưa nọ, Trần Vệ Quốc bất ngờ trở về, không nói gì, chỉ ném cho bà vài tấm ảnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play