Dượng nhăn mặt, giọng cực kỳ mất kiên nhẫn: “Tiểu Bân muốn mua đôi giày bóng rổ còn tiếc tiền, vậy mà em lại mua cho hắn cái bánh kem đắt như vậy?”
“Sao cơ?” Cô cô lập tức ngẩng đầu, hạ giọng lạnh tanh nói, “Cái bánh kem hơn trăm đồng mà cũng đủ khiến anh ăn mày luôn à? Vậy thì anh sinh ra đã là mệnh nghèo rồi.”
“……” Dượng tức đến mặt đỏ bừng, cười lạnh nói, “Nhà mấy người chỉ giỏi cái miệng, ai cũng đanh đá hơn ai.”
Bọn họ cãi nhau nhỏ giọng trong phòng khách, tưởng rằng Sầm Vụ không nghe thấy, nhưng khi đó bọn họ sống trong một khu nhà cũ kỹ, cách âm kém đến tệ hại, chuyện gì cậu cũng nghe được cả.
Sầm Vụ bắt đầu ý thức được sự tồn tại của cậu sẽ phá hủy một gia đình, cậu vốn không có nhà, thì không thể để người khác cũng không còn nhà.
Cậu bắt đầu ở ký túc xá, tiếp xúc với cô ngày càng ít, đôi khi buổi tối tan học đi ngang khu nhà cũ của cô, thấy ánh đèn lại rực sáng như ngày trước.
Cậu biết, có những người không cần nhất định phải sống bên nhau, cậu càng muốn nhiều năm sau vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn nơi đó sáng rực mỗi đêm, chứ không phải biến cuộc đời người đó vì cậu mà vỡ nát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT