Thế nhưng ông không thể làm vậy. Ông là thủ lĩnh bộ lạc Tam Vĩ Hồ, cũng là tộc trưởng của Hồ tộc.
Sự hưng thịnh hay suy vong của cả tộc đều là trách nhiệm ông phải gánh vác. Là con trai của ông, là một phần của Hồ tộc, nó cũng không thể trốn tránh nghĩa vụ ấy. Vì vậy, cho dù trong lòng không nỡ, ông vẫn phải đích thân đi một chuyến.
“Cha, con… con không cho phép. Người thật sự nghĩ bộ lạc ra nông nỗi này là vì chúng ta chọn sai giống cái sao?”
“Cha… nhưng ngoài cách đó ra, chúng ta còn biết làm gì? Chúng ta thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào khác…” Ba Cát như bỗng chốc kiệt sức, toàn thân sụp xuống, ngồi bệt dưới đất, ôm đầu đầy hối hận.
Một lúc sau, Diêu Kỳ Xuyên thở dài, cúi xuống đỡ Ba Cát dậy:
“Cha, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.”
“Con… Cửu Ly… con muốn để chúng ta cam chịu như vậy sao? Nhưng nếu chúng ta thật sự buông xuôi, bộ lạc Tam Vĩ Hồ rồi sẽ tiêu vong mất!” Ba Cát vừa nói vừa bật khóc, nước mắt giàn giụa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT