“Được rồi, cha không nói nữa. Cha đi trước đây, nhưng các con nhất định phải chăm sóc bọn nhỏ thật cẩn thận đấy!”
Kim Xuyên vừa đi khỏi, vừa không quên dặn dò thêm một câu, sợ Lạc Trì và Đồ Kiều Kiều chăm sóc không chu đáo.
Nếu không phải vì đang là thủ lĩnh, có lẽ hằng ngày ông đã cùng Hồ Hoa Hoa thay phiên nhau trông nom bọn trẻ từng ly từng tí, thậm chí còn tận tụy hơn cả Đồ Kiều Kiều và Lạc Trì.
Đợi Kim Xuyên rời đi, Lạc Trì liền đắp thêm một lớp da thú lên giường đá, sợ bọn trẻ bị gió lùa cảm lạnh.
“Kiều Kiều, ta nghĩ hay là sửa lại sơn động một chút. Nếu không, để ta đi kiếm vài tảng đá lớn về che kín cửa động, như vậy sẽ không còn gió thổi vào nữa.”
Mấy ngày nay, gió mỗi lúc một mạnh. Giống cái gần như không dám bước chân ra ngoài. Ai có thân hình nhẹ một chút, chỉ cần sơ ý là có thể bị gió cuốn đi mất.
Vì vậy, suốt thời gian này, Lạc Trì và hai người còn lại đều không cho Đồ Kiều Kiều ra ngoài. Kiều Kiều cần gì thì cứ nói, bọn họ sẽ thay phiên đi lấy về. Em ấy mà ra khỏi cửa, cả ba người đều không yên tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT