“Bạch Yến! Ngươi định làm gì vậy? Mau quay lại đi! Số thịt dị thú này đã quá đủ rồi, không cần săn thêm nữa đâu. Dù có chia cho bộ lạc một phần, chỗ còn lại cũng đủ cho ngươi và cha ngươi sống qua mùa đông rồi!”
Hổ Dực vừa vẫy tay vừa gọi lớn, nhưng Bạch Yến không đáp lời, bóng lưng đã khuất hẳn trong rừng sâu.
“Hổ Dực, giờ chúng ta làm sao? Có nên đuổi theo không? Hay mang số thịt này về trước?” Hổ Lang chau mày hỏi. Nhiều thịt thế này cũng không thể để nằm đó mãi. Hắn định đưa về bộ lạc ngay, nhưng Hổ Dực là đội trưởng chuyến đi săn này, vẫn nên nghe theo sắp xếp của hắn ta.
Hổ Dực trầm ngâm một lúc rồi quyết định: “Các ngươi cứ mang thịt về trước. Ta sẽ vào rừng rậm Tử Vong tìm Bạch Yến.”
Thương tích của Bạch Yến vẫn chưa lành, Hổ Dực lại cùng Bạch Yến lớn lên từ nhỏ, không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng phải đuổi theo xem thử, nếu không chắc chắn sẽ hối hận.
“Không được! Hổ Dực, một mình ngươi đi vào đó nguy hiểm lắm, để ta cùng đi.” Thứ Tây lập tức lên tiếng. Dù hắn chỉ vừa bước vào hàng tứ giai, nhưng rừng rậm Tử Vong hung hiểm dị thường, có thêm người sẽ thêm phần an toàn.
“Vậy cũng được. Lát nữa sau khi vào rừng, ngươi đi sát theo ta, chớ có tự tiện tách ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT