“Không cần khách sáo đâu, thủ lĩnh. Dù sao con cũng là một phần của bộ lạc.”
“Kiều Kiều, sau này con cũng như Lạc Trì, cứ gọi ta là cha là được. Đều là người trong nhà, không cần khách sáo như vậy. À đúng rồi, số thịt con sai người mang đến sơn động của cha là có ý gì vậy?”
“Dạ… cha, trong bộ lạc vẫn còn rất nhiều lão thú nhân không thể đi săn, cùng những đứa nhỏ mồ côi cha mẹ. Con muốn đem số thịt đó chia cho họ, cũng xem như góp phần giúp bộ lạc bớt đi chút gánh nặng.”
“Kiều Kiều, con thật sự quá lương thiện. Bộ lạc có được một giống cái như con, nhất định là được Thần Thú phù hộ!” Kim Xuyên vừa nói vừa rùng mình. Trước đây ông từng phản đối cuộc trao đổi này. May mà con trai ông tinh mắt, đúng là không hổ danh con trai ông.
“Cha, nếu không còn chuyện gì nữa thì con xin phép về trước. Trời cũng sắp tối rồi, nếu Lạc Trì về mà không thấy con, chắc chắn sẽ lo.”
“Về đi, về đi.” Kim Xuyên phất tay. Ông cũng phải về, Hoa Hoa từ nãy đến giờ cứ ầm ĩ đòi tối nay được ngồi bàn ghế dùng bữa, lại còn muốn dùng chén gỗ. Ông phải về nấu cơm cho nàng.
Cùng lúc đó, Lạc Trì đang mải miết săn bắn trong rừng rậm Tử Vong. Vì muốn tranh thủ chuẩn bị đầy đủ để có thêm thời gian ở bên Đồ Kiều Kiều, hắn quyết định săn một lần cho thật nhiều. Ban đầu hắn định trở về trước khi trời tối, nhưng do thay đổi kế hoạch nên đến lúc này trời đã bắt đầu sẩm tối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play