Lúc này Mặc Trúc còn chẳng hay biết, Sơ Tầm bỏ chạy nhanh như vậy ngoài chuyện muốn sớm kết lữ với Đồ Kiều Kiều ra, còn một nguyên nhân khác là bởi đầu óc Mặc Trúc không được lanh lợi.
Ở bên hắn ta lâu ngày, trí khôn cũng dễ bị ảnh hưởng. Vậy thì phải làm sao đây? Kiều Kiều có nhiều thú phu như thế, hắn mà không nhanh trí hơn một chút thì làm sao tranh nổi với người khác?
Đồ Kiều Kiều vừa trở về hang núi, ngồi còn chưa kịp ấm chỗ thì Sơ Tầm đã quay lại.
Cô vội đứng dậy sắp xếp phòng cho Sơ Tầm. Dù sao thú phu đã nhiều như vậy, cô cũng phải lo thu xếp cho hợp lý.
“A Tầm, sau này đây sẽ là phòng của ngươi, muốn bày biện thế nào thì tùy.” Đồ Kiều Kiều thấy chỉ khoét hang núi thì vẫn chưa ổn. Bởi thú phu về sau sẽ càng ngày càng nhiều, khoét mãi thế này e rằng có khi cả ngọn núi cũng bị đào thủng.
“A? Kiều Kiều, chẳng phải ta sẽ ở cùng em sao?” Sơ Tầm kinh ngạc, trong mắt thoáng hiện chút mất mát.
“Không đâu, mỗi người đều có phòng riêng. Nếu tất cả cùng ở với ta thì căn phòng này e là chẳng chứa nổi.” Đồ Kiều Kiều cũng bất đắc dĩ, không làm vậy thì căn bản chẳng xoay xở nổi. Thú phu nhiều thế này, nếu cô thiên vị quá mức sẽ khiến bọn họ bất mãn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT