Tiểu giống cái kia sao lại không thèm liếc hắn lấy một cái? Rõ ràng hắn đâu có xấu xí, hay là vì trên người hắn treo đầy thịt nên trông mới khó coi? Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ là không có chỗ cất nên mới phải làm vậy. Ai bảo hắn không có dị năng không gian như người ta.
Sơ Ngũ cảm thấy hôm nay ca ca của mình thật lạ. Tuy huynh ấy không trực tiếp nhìn Kiều Kiều nhưng nàng vẫn thấy có gì đó không ổn.
“Ca ca! Ca ca! Huynh đang nghĩ gì vậy? Kiều Kiều đã nói rồi, nếu các huynh còn không trả lời thì cứ để lại hết thịt dị thú rồi đi, coi như đó là chút tình nghĩa huynh muội giữa chúng ta!” Sơ Ngũ thấy ca ca ngẩn người thì tức đến nghiến răng.
“Huynh… huynh đâu có nói là không ở lại… dùng bữa thôi.” Sơ Tầm vừa bị Đồ Kiều Kiều liếc qua thì suýt cắn phải lưỡi. Lời định nói ra đến miệng lại bị hắn nuốt xuống, lắp bắp đổi sang câu khác.
Sơ Tầm nhíu mày, ánh mắt càng thêm u ám. Hắn khẽ cắn môi, cảm thấy bộ dạng hiện tại chắc chắn trông rất ngốc. Hắn rất muốn lập tức biến về hình người nhưng xung quanh có quá nhiều thú nhân đang nhìn, đành nhẫn nhịn thêm chút nữa.
Sớm biết vậy, lúc đến đây hắn đã đưa hết đống thịt cho đám Mặc Trúc mang theo rồi. Giờ thì hay rồi, tiểu giống cái kia chắc đã có ấn tượng xấu về hắn.
Trong khoảnh khắc, Sơ Tầm cảm thấy vô cùng khó chịu, lòng như có lửa đốt. Hắn mím môi, bề ngoài vẫn là một thú nhân Thực Thiết tộc lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại khiến Đồ Kiều Kiều đứng cách xa hắn hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT