Dạ Ngôn: “…”
Không hiểu sao, y lại thấy nghẹn nơi lồng ngực. Rõ ràng ở hải vực, y luôn là kẻ có mị lực, vậy mà đến trước mặt tiểu giống cái này, đến một viên trân châu cũng còn quý giá hơn y?
Lần này Đồ Kiều Kiều nhặt được cả một chậu trân châu. Cô sợ Dạ Ngôn khóc nhiều quá sẽ bị mất nước, nên gom hết trân châu ra ngoài. Một lát sau, cô bưng một chậu nước trở lại, đổ vào vỏ trai của y.
Dạ Ngôn: “…”
Làm xong mọi việc, Đồ Kiều Kiều lại lặng lẽ rời đi, từ đầu đến cuối không nói thêm với y một câu.
Trong lòng Dạ Ngôn vừa tủi thân vừa buồn bực. Y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, chỉ vì cách hành xử của một tiểu giống cái mà khiến bản thân khó chịu đến vậy. Ngay lúc y lại muốn khóc ra trân châu thì một mùi hương thoang thoảng bỗng bay tới.
Dạ Ngôn lập tức ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào, trước mặt y đã có một bát thức ăn đỏ au rực rỡ. Nhìn trong bát là thịt của một con thú đã được nấu chín, trông có chút quen mắt, nhưng y không biết đó là loại thú gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play