Sở Hạ lúc này đang thập phần khó chịu, trên người như thể đang bốc hỏa, nhưng lạ thay, ngọn lửa đó lại chẳng đủ mãnh liệt, cứ âm ỉ, dai dẳng. Nó khuấy động mọi dây thần kinh của cậu khi cậu không phòng bị, rồi lại kiên quyết bỏ đi, mặc kệ, chẳng khác nào một gã tra nam chính hiệu.
Đó là một thứ cảm giác không thể tả được, những viên thuốc kia đã hoàn toàn hòa vào máu thịt cậu. Lớp thịt dưới da như có ý thức riêng, không ngừng kêu gào, khóc lóc đòi hỏi.
Dược hiệu phát huy quá nhanh, Sở Hạ nằm trên giường, hai mắt thất thần, miệng há hốc thở dốc. Hai bên má cậu ửng đỏ một cách bất thường, cậu nhìn lên trần nhà trắng toát, trong cơn hoảng hốt, dường như có một đám mã số đang xông tới cậu.
Sở Hạ biết mình bây giờ tinh thần không bình thường lắm. Đôi khi ảo tưởng cũng là một dạng an ủi, nhưng cậu không ngờ, đến cả ảo tưởng cũng không theo ý anh.
Cậu dang rộng hai tay, chào đón những người số hiệu từ trên trời giáng xuống, nhưng những người số hiệu này chẳng thèm để ý đến cậu một chút nào, chỉ đi đi dừng dừng, bay tới bay lui trên trần nhà, như thể đang câu dẫn Sở Hạ leo lên tìm họ.
Trong cơn hoảng hốt, Sở Hạ cảm giác sau lưng mình như mọc ra đôi cánh, từ từ bay lên khỏi giường, bay vào cái trần nhà trắng tinh, đuổi theo những đám mã số kỳ quái kia.
Cậu không hiểu tại sao mình lại muốn đuổi theo thứ này, rõ ràng ở trung tâm hệ thống, mỗi lần nhìn thấy mấy cái thứ này là cậu lại đau đầu như búa bổ. Nhưng lúc này, thế giới chìm vào một cảnh tượng kỳ diệu, ánh vàng rực rỡ tràn ngập tiếng nói cười. Thế nhưng, Sở Hạ vỗ cánh mãi mà chẳng bắt được cái nào.
Những mã số kia hóa thành một đám đàn ông, đứng cách cậu không xa, chỉ vào Sở Hạ, cười đến sái quai hàm, chế giễu cậu vô dụng, bay còn không nhanh bằng chim què.
Sở Hạ sốt ruột đến độ tại chỗ vỗ cánh lấy sức, đám đàn ông cười càng thêm ngông cuồng, đến sau đó lại hóa thành một đống mã số, và tất cả đều là số 0. Cảnh tượng vừa buồn cười, lại vừa tràn ngập ý nghĩa chế giễu.
Sở Hạ thà rằng đôi mắt mình bị mù ngay lúc này. Cậu đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng sau khi tỉnh lại lại càng khó chịu hơn. Trong lòng cậu thầm mắng Bạch Ngạn mất dạy, quá thiếu đạo đức, thiếu đạo đức của mười tám đời tổ tông. Nếu đây là ở trung tâm hệ thống, cậu nhất định sẽ dẫn Tổ Quét Rác đập nát đầu Bạch Ngạn.
Nghĩ đến đây, gương mặt Sở Hạ lập tức suy sụp hẳn, cậu nhận ra mình hiện tại không còn ở trung tâm hệ thống nữa, đúng là phượng hoàng sa cơ lỡ vận không bằng gà. Cậu cắn chặt môi dưới, những âm thanh r*n rỉ còn phát ra từ miệng cậu.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, chật chội chỉ có một mình cậu, âm thanh vang vọng khắp phòng, trong cơn hoảng hốt dường như còn tạo ra hiệu ứng âm thanh 3D, càng nghe càng muốn chửi người, khiến người ta ước gì có cái hầm băng nào đó để nhảy vào. Sở Hạ dứt khoát há miệng la lên một tiếng, nhưng tình hình cũng chẳng khá hơn là bao.
Hệ thống từ những tài liệu mình nắm giữ biết rằng khu biệt thự Tây Sơn này toàn nhốt những kẻ đã từng đắc tội với Bạch Ngạn. Hầu hết những người ở đây chưa đầy ba tháng là đã hóa rồ, dù có may mắn thoát ra được, thì bóng ma nơi đây cũng sẽ ám ảnh họ suốt nửa đời còn lại.
Sở Hạ hiện tại gặp phải sự tra tấn này đã tốt hơn rất nhiều so với những gì nó tưởng tượng. Đêm qua, hệ thống đã não bộ đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn có thể gây ra cho Sở Hạ, thậm chí còn lo lắng sau khi họ rời khỏi thế giới này, Tổ trưởng Sở sẽ trả thù nó.
Không ngờ hôm nay Bạch Ngạn lại trả thù Sở Hạ bằng cách này, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hệ thống. Trong não bộ của nó, Sở Hạ đã bị xẻ làm tám mảnh vài lần rồi.
Tuy nhiên, dựa vào tính cách mà Tổ trưởng Sở đã thể hiện hôm qua, cũng không chừng anh ta sẽ cảm thấy sự tra tấn hiện tại này càng khó chịu hơn. Hệ thống lập tức sụp nụ, nghĩ thầm:
Thôi rồi, lần này chắc chắn mình bị Tổ trưởng Sở ghi hận rồi, không chừng trở về trung tâm hệ thống là mình sẽ bị làm khó dễ. Tiền khó kiếm, phân khó ăn, nó sớm nên biết điều đó. Đã tới nước này rồi, đành cam chịu số phận vậy."
Sở Hạ lúc này hoàn toàn không nói nên lời, môi run run không ngừng, như thể có một đàn kiến đang bò khắp người cậu, gặm nhấm da thịt cậu, từ đầu đến chân không bỏ sót một tấc nào. Cậu lăn lộn trên giường, cọ xát khắp nơi, nhưng không thể giảm bớt chút ngứa ngáy nào. Cuối cùng, cậu vô ý rơi xuống dưới giường, nhưng những con kiến bò trên người cậu lại chẳng con nào bị rung xuống.
Cậu lấy lại chút lý trí, cắn răng hỏi hệ thống: "Dược hiệu còn bao lâu nữa?"
"Khoảng năm đến bảy tiếng đồng hồ."
"Hiện tại đã qua bao lâu rồi?"
Dù sự thật có lẽ rất khó chấp nhận, nhưng hệ thống vẫn thật thà bẩm báo:
"Chưa đến mười phút, chính xác mà nói là bảy phút 43 giây, 44 giây."
Sở Hạ hít hà một hơi, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Bà nội mày Bạch Ngạn!"
Tuy nhiên, giọng cậu thật sự quá thấp, trừ hệ thống ra không ai có thể nghe được. Hơn nữa, vì không có sức lực, giọng điệu cũng mềm như bông gòn, nghe cứ như đang làm nũng. Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi, như vừa bị người ta vớt từ dưới nước lên. Cả người cuộn tròn trên sàn nhà lạnh băng, như một con tôm luộc chín.
Trong phòng có trang bị theo dõi, Bạch Ngạn lúc này đang ngồi trước màn hình, mặt không biểu cảm, nhìn thanh niên bị thuốc tra tấn trên màn hình, thần sắc trước sau như một bình tĩnh. Người bên cạnh không hiểu Bạch gia đang nghĩ gì, lặng lẽ đứng phía sau, giả vờ như tượng gỗ.
Dược lực gần như đã phát huy hoàn toàn. Thanh niên trên màn hình quỳ rạp trên mặt đất, thân thể không ngừng vặn vẹo, rất giống một con rắn đang lột da. Tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào mặt. Ánh mắt mê mang, không có tiêu cự, chớp chớp mở mở, như thể đang nói điều gì đó.
Sở Hạ không ngừng hỏi hệ thống có cách nào giảm bớt dược lực trên người cậu không. Hệ thống cứ lặp đi lặp lại một câu:
"Không có tích phân thì không thể can thiệp vào sự phát triển bình thường của thế giới."
"Cái này mà bình thường á?!"
Sở Hạ lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy, vịn giường đi đến sát tường, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó đập đầu vào tường một cách mạnh bạo. Hệ thống trong thức hải đột nhiên không kịp phòng bị bị cậu dọa cho hồn vía lên mây. Trên trán cậu cũng sưng lên một cục u rất to, nhưng cậu chính là không thể ngất xỉu theo ý muốn. Cậu xoa xoa đầu, rồi lại đập vào tường thêm hai phát nữa. Tiếng "thùng thùng" như tiếng trống, trong óc nước cũng bị đập ra ngoài hơn nửa, chỉ còn lại âm thanh hỗn độn "ong ong" vang vọng trong tai.
Các thuộc hạ trong phòng điều khiển thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được "phụt" một tiếng cười ra. Ngay sau đó, họ ý thức được Bạch gia cũng đang ở đây, vội vàng thu lại nụ cười trên mặt mình.
Hệ thống yếu ớt phát ra một chút âm thanh: "Tổ trưởng Sở, không đến mức phải tự ngược thế đâu ạ."
Sở Hạ lười nói chuyện với hệ thống. Cậu phân tích một hồi, vừa nãy sở dĩ không thể ngất xỉu là vì lực đập không đủ. Nhưng cậu hiện tại thật sự là không còn chút sức lực nào. Cái bóng đèn nhỏ trên đầu cũng quá nhỏ, rơi xuống chắc chắn không đập chết người. Cậu hít sâu một hơi, có lẽ mình có thể tự lực cánh sinh, không cần đến người khác giúp đỡ.
Sở Hạ cúi đầu, nhìn nhìn đôi tay mình, "chậc" một tiếng.
Những thuộc hạ tự xưng là thẳng nam đi theo bên cạnh Bạch Ngạn đột nhiên cảm thấy mình có lẽ không còn thẳng như mình tưởng nữa.
Bạch Ngạn ánh mắt hơi u ám, phân phó cấp dưới nói: "Đi vào đem hắn cột vào trên giường."
Sở Hạ hiện tại tuy rằng không thể được thỏa mãn hoàn toàn, nhưng cũng thoáng giảm bớt dược tính trong cơ thể cậu, như thể nhiễm một loại thuốc phiện gây nghiện luôn muốn nhiều hơn nữa.
"Cụp" một tiếng, cửa bị người đẩy ra. Từ bên ngoài đi vào ba bốn người đàn ông, họ nâng cậu từ trên mặt đất lên. Ngay lúc Sở Hạ cho rằng mùa xuân của mình sắp đến rồi, thì tứ chi cậu bị đè lại, cột chặt vào giường.
Sở Hạ: "?"
Cậu trừng mắt một đôi mắt tràn ngập khảo vấn linh hồn, muốn hỏi một chút mấy cái anh trai này còn có tình người hay không. Nhưng những người này có lẽ đều là người mù, hoàn toàn không bị Sở Hạ ảnh hưởng đến. Sau khi xác định cậu sẽ không giãy giụa thoát khỏi giường, họ liền vỗ vỗ mông ung dung bỏ đi.
Đi rồi...
Sở Hạ bày ra cái mặt sống không còn gì luyến tiếc, cứ như vừa bị bỏ rơi giữa sa mạc.
Cậu vẫn có thể chịu đựng được các loại đau đớn. Ngày hôm qua khi cậu vừa đến cơ thể này, vết thương trên người cũng không nhẹ, nhưng đối với Sở Hạ mà nói, nhẫn nhẫn rồi sẽ qua thôi. Nhưng tình hình hiện tại không giống nhau lắm, thời gian dường như vô cùng tận, cậu cảm thấy mấy tiếng đồng hồ đều nên trôi qua rồi, nhưng hệ thống lại nhắc nhở cậu hiện tại còn chưa đến mười phút.
Bạch Ngạn tất nhiên đang âm thầm giám thị cậu, cho nên mới có hành động nhanh như vậy. Sở Hạ sống không còn gì luyến tiếc, hỏi:
"Mày nói tao hiện tại mắng Bạch Ngạn, có thể làm độ hảo cảm của hắn đối với tao tụt xuống đến giá trị âm ngay lập tức không?"
Hệ thống bên này không thể tính toán giá trị hảo cảm cụ thể của Bạch Ngạn đối với Sở Hạ hiện tại là bao nhiêu, chỉ khi nào nó tụt xuống dưới giá trị âm thì cảnh báo của hệ thống mới vang lên, và ngay sau đó cậu sẽ bị đá ra khỏi thế giới này.
Ý tưởng hiện tại của Tổ trưởng Sở thật sự rất nguy hiểm, nguy hiểm đến vô cùng tận. Nếu Sở Hạ có thể nhìn thấy mã số của hệ thống, anh sẽ phát hiện giờ khắc này tất cả chữ "o" trong chương trình của hệ thống đều bành trướng thành "O".
"Mày nói tao mắng hắn cái gì thì mới có thể làm hắn tức giận đến cực điểm đây?"
"Tổ trưởng Sở, ngài tỉnh táo lại đi ạ!" : Hệ thống hoảng sợ nói
"Ngài nghĩ xem nếu ngài quay về nhanh như vậy, các tổ viên của Tổ Quét Rác sẽ nhìn ngài thế nào? Các tổ trưởng khác sẽ nhìn ngài thế nào? Về sau ngài ở trung tâm hệ thống còn làm ăn thế nào được nữa?"
"Cái đó không có gì.": Sở Hạ không bận tâm nói
"Tổ bọn mày nhiều năm như vậy một nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành, mà không phải vẫn làm mưa làm gió khá tốt đó sao?"
Hệ thống: "..." Mẹ nó, nó muốn đổi ký chủ!
"Nhanh lên giúp tao tra một chút làm thế nào để chửi người hiệu quả?"
Mặc dù hệ thống thực sự không muốn cấu kết làm chuyện xấu với Sở Hạ, nhưng dưới sự đe dọa tố cáo lên cấp trên của Sở Hạ, hệ thống đành phải ngậm đắng nuốt cay giúp cậu tìm kiếm cách chửi người có thể khiến đối phương tức chết. Nó đưa những thứ mình tìm được cho Sở Hạ xem: Con c** đ**m* mày, l*n má, đ**cả lò nhà mày, đ**.m cả tông tổ, cmn chết tiệt!"
Sở Hạ xem đến đau mắt: "Được rồi, tao tự mình làm vậy."
"Tổ trưởng Sở, cái đó..."
"Yên tâm, lòng tao hiểu rõ."
Hệ thống nghĩ thầm : Nhưng trong lòng tôi đây một chút manh mối cũng không có, ngài rốt cuộc là muốn làm gì? Lộ ra chút đi mà!
Sở Hạ: "Tao không chửi người, tao chỉ nói hai câu sự thật thôi."
"Nói cái gì?"
"Nói sự thật."
Hệ thống vừa định hỏi Sở Hạ lời nói thật là cái gì, liền nghe thấy Sở Hạ buồn bã nói:
"Bạch Ngạn, anh không cư**g được, cứng không nổi không phải là đàn ông, anh là thái giám, Bạch công công!!"
Cậu không biết Bạch Ngạn hiện tại có phải còn đang nhìn mình không, chỉ liên tục lặp đi lặp lại mấy từ này không ngừng.
Hệ thống nghe được lời này thì toàn bộ hệ thống đều muốn bốc hơi. Nếu sớm biết Sở Hạ nói lời nói thật là cái này, nó, nó... nó cũng chẳng làm được gì. Chỉ mong Bạch Ngạn không nghe được lời miêu tả này của Tổ trưởng Sở.
Trong phòng điều khiển, mấy cấp dưới hận không thể che tai lại như chưa từng nghe thấy lời này. Sau đó, họ nhìn thấy Bạch gia ngồi trước màn hình giám sát lại cười.
Họ đồng thời run bần bật. Lần trước họ nhìn thấy Bạch gia cười như vậy, hình như còn là bảy tám năm trước. Sau đó, Bạch gia trong một đêm thay đổi trời đất, những kẻ đắc tội với Bạch gia không phải vô duyên vô cớ hóa điên, thì cũng bốc hơi khỏi nhân gian, không còn nửa điểm tin tức nào.