Mọi người trong kho hàng đều cúi gằm mặt, ước có cái lỗ nẻ để chui xuống đất trốn, chờ mọi chuyện êm xuôi mới chui lên. Họ nín thở, không dám ho he một tiếng. Không biết qua bao lâu, họ lại nghe thấy tiếng cười gượng gạo của cái tên thanh niên bị trói trên tấm ván sắt kia, cái tên chẳng biết trời cao đất dày là gì:

 "Cái đó, nếu cảm thấy miễn cưỡng thì thôi, mấy người khác cũng được mà. Thời gian không còn sớm đâu, chúng ta nhanh nhanh giải quyết đi, được không?"

Sở Hạ kéo dài âm cuối một chút, nghe cứ là lạ, có vẻ rất vễ thương. Nhưng những người có mặt ở đó, chẳng ai cảm nhận được cái tinh hoa trong giọng điệu của cậu. Giờ đây không cần bói toán, họ cũng có thể tính ra rằng Sở Hạ sắp ăn đủ đòn.

Đã bao nhiêu năm rồi? Bao nhiêu năm rồi họ không thấy ai dám đùa giỡn với nhà họ Bạch? Cái tên lần trước dám khẩu nghiệp với nhà họ Bạch có kết cục ra sao nhỉ? Nhớ không rõ, dù sao cũng là chết thảm lắm.

Hệ thống đã chuẩn bị sẵn sàng để về nhà, chỉ có điều nó kiên trì quá ngắn, chẳng có mặt mũi nào mà nhìn mặt tổ trưởng của chúng nó. Cái thời gian vui vẻ trao đổi nhiệm vụ với Tổ Quét Rác của họ cứ thế mà sắp kết thúc. Không trách kẻ địch quá mạnh, chỉ trách đồng đội không chơi theo luật.

Sau câu hỏi của Sở Hạ, mãi không thấy ai trả lời, bầu không khí trong nhà kho có vẻ hơi... gượng gạo. Để xoa dịu sự gượng gạo đó, Sở Hạ tự mình trả lời: 

"Được rồi, bắt đầu đi các vị!"

Hệ thống: "..."

Trong kho hàng chẳng ai dám nhúc nhích. Có vài người nhìn Sở Hạ với ánh mắt như thể đang nhìn một người đã chết. Đúng lúc này, Bạch Ngạn đột nhiên lên tiếng:

 "Cởi trói cho hắn."

Tất cả mọi người đều sững sờ một chút. Người phản ứng nhanh nhất chính là tên ngốc bạch ngọt vừa nãy bôi sữa chua lên người Sở Hạ. Hắn đi đến bên cạnh Sở Hạ, cầm con dao nhỏ cắt đứt sợi dây trói tay chân Sở Hạ.

Tứ chi của Sở Hạ bị trói chặt đã lâu, có chút tê dại. Cậu bước xuống từ tấm ván sắt, không đứng vững, lảo đảo một bước. Không một ai trong số những người có mặt tiến lên đỡ anh một tay. Thế giới lạnh lẽo, lòng người cũng lạnh lẽo. Nói gì thì nói, cậu ta vừa nãy cũng suýt nữa là tiếp xúc gần với năm người trong số họ, vậy mà giờ lập tức trở mặt không quen biết. Đây có phải là tra công trong truyền thuyết không? Đúng là mở rộng tầm mắt.

Lúc này, trong lòng Sở Hạ vẫn không có bất kỳ gánh nặng nào. Cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại, về lại trung tâm hệ thống. Cậu hoàn toàn không bận tâm đến việc sắp thất bại, dù sao Tổ Cứu Vớt Thế Giới của họ cũng liên tục thất bại. 

Việc cậu, một người của Tổ Quét Rác, không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng là chuyện bình thường như ăn cơm hang ngày mà thôi. Hơn nữa, dù có làm tốt thì cũng chẳng được tính vào thưởng cuối năm. Rốt cuộc là cái ông lãnh đạo nào dùng cái đầu óc thông minh bé tí của mình mà nghĩ ra cái dự án "Biến Hình Ký" này vậy trời?

Sở Hạ đứng vững, nhìn quanh bốn phía. Trên người anh lúc này không mặc quần áo nhưng lại chẳng hề e dè, cứ như Adam vừa ra khỏi vườn địa đàng mà chưa kịp ăn trái cấm, đứng trước mặt mọi người mà không biết xấu hổ là gì. Sở Hạ không hiểu sao Bạch Ngạn đột nhiên lại cho người thả mình. Cậu vừa nghĩ một chút, chắc là cái tư thế vừa nãy Bạch Ngạn không thích lắm. Thế là Sở Hạ đi đến trước mặt Bạch Ngạn, khụy gối xuống.

Là một lão lái xe duyệt phim vô số, nhưng lại chưa có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào, Sở Hạ luôn tự tin một cách khó hiểu vào kỹ năng của mình. Có lẽ là do mấy năm nay cậu ở Tổ Quét Rác đã xem quá nhiều rồi, đã đến lúc thể hiện kỹ thuật thượng thừa rồi đây!

Những người khác há hốc mồm đứng tại chỗ. Họ vốn dĩ muốn xem nhà họ Bạch sẽ làm gì sau khi cởi trói cho thằng nhóc này. Vậy mà giờ lại thấy thằng nhóc này trơ trẽn không biết xấu hổ chạy đến trước mặt nhà họ Bạch, đây là cái diễn biến gì vậy?

Sở Hạ ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Ngạn trước mặt. Mặt cậu ta sưng vù đến mức không còn nhận ra được hình dáng ban đầu, trông vô cùng khó coi. Nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, nhìn Bạch Ngạn như một chú chó con nhìn thấy miếng xương thịt.

Hệ thống không nhìn thấy Sở Hạ đang làm gì, nhưng có thể thấy một vùng mosaic to đùng, mơ hồ cảm thấy diễn biến tiếp theo có lẽ sẽ không mấy mỹ mãn. Hy vọng tổ trưởng của chúng nó nhìn thấy chúng nó quay về trung tâm hệ thống nhanh như vậy sẽ không quá ngạc nhiên.

Sở Hạ giơ tay lên hôn gió trong không trung, còn định vén tay áo lên. Nhưng ngay sau đó, cậu ý thức được mình hiện tại không có tay áo. Cậu chưa kịp có động tác gì, vị Bạch gia mà cả trong và ngoài giới đều nghe tiếng sợ vỡ mật này lập tức có phản ứng. Anh ta chỉ nói một chữ: 

"Cút."

Giọng nói khàn khàn trầm thấp, ẩn chứa sự tức giận.

Sở Hạ hoảng sợ, suýt chút nữa ngã bệt xuống đất. Cậu chớp chớp mắt, hơi hoảng loạn, thật sự không thể hiểu rõ Bạch Ngạn lúc này đến đây là muốn làm gì. Nếu đây là tổ viên của tôi thì anh đã bị đuổi việc rồi đấy! Sở Hạ thầm thở dài. Cậu đoán vai ác có thể không thích loại phục vụ này, thật sự quá khó chiều.

Cậu đứng dậy, trong lòng vẫn đang nghĩ hay là cho Bạch Ngạn thêm một cơ hội nữa đi. Nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Bạch Ngạn trước mắt, trông thật sự có chút đáng sợ. Sở Hạ trong lòng dao động, thôi vậy, đổi người khác làm đi. Chỉ là vị Bạch gia này đứng đây, Sở Hạ nhìn những người đàn ông khác đều không mấy lọt mắt.

Sữa chua trên người Sở Hạ vẫn chưa khô hoàn toàn. Cậu ở trung tâm hệ thống chưa bao giờ uống cái thứ này. Có lẽ vì quá chán, không biết mình bây giờ còn có thể làm gì, Sở Hạ liền giơ tay lên, đưa phần sữa chua đã không còn lạnh buốt trên ngực lên liếm liếm.

 Chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng không tệ lắm, nếu có thể uống một ngụm lớn thì tốt biết mấy. Sữa chua trên người cậu ta cũng không ít, nếu cướp một lần, cũng có thể nếm thử hương vị. Tâm tư anh chợt động.

Hệ thống cảm giác mình bây giờ hình như đã hỏng bét rồi, không cần Sở Hạ nói chuyện, nó chỉ cần nhìn động tác của cậu là có thể đoán trước được bước tiếp theo cậu muốn làm gì. Bây giờ nhìn thấy cậu đang liếm sữa chua trên ngón tay, hệ thống suýt chút nữa shut down ngay tại chỗ, nó khóc lóc van xin:

 "Cầu xin ngài Tổ trưởng Sở, nếu bây giờ độ hảo cảm của Bạch Ngạn đối với ngài là giá trị âm, cả hai chúng ta đều phải về quê chăn bò đó!"

Động tác của Sở Hạ lập tức dừng lại. Cậu còn chưa cảm thụ được gì cả, bây giờ mà rời khỏi thế giới này thì có chút thiệt thòi quá. Anh rụt cái tay đang lăm le đó lại, rũ đầu, vài giọt sữa chua rơi xuống. Sở Hạ ngây người nhìn chằm chằm, vô thức chép chép miệng như thể đang thưởng thức hương vị sữa chua.

Bạch Ngạn nhìn anh một cái, ánh mắt tối tăm, nhàn nhạt nói:

 "Đưa đến biệt thự Tây Sơn đi."

Biệt thự Tây Sơn nói là biệt thự, nhưng thật ra càng giống một nhà tù tư nhân. Những kẻ đắc tội vị Bạch gia này, phần lớn bị giam giữ ở đây, chờ đến khi họ thực sự nhận ra sai lầm của mình mới được thả ra. Còn thế nào là thực sự nhận ra sai lầm, thì điều đó còn phải xem tâm trạng của Bạch Ngạn.

Sở Hạ cứ thế bị người ta đóng gói gửi đến khu biệt thự Tây Sơn ngay trong đêm. Ông lão gác cổng nghe nói Sở Hạ suýt chút nữa bị rape tập thể, liền nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Cậu xem như may mắn lắm rồi" : Ông vỗ vai Sở Hạ, an ủi anh 

"Hồi trẻ Bạch gia có người thấy ngài ấy đẹp trai, liền hạ thuốc, muốn làm Bạch gia. Sau đó không thành công, ngược lại còn chọc giận Bạch gia. Bạch gia tìm người chặt đứt hai tay hắn, còn tìm một đám lưu manh làm cho cúc hoa nở rộ."

Một bên có người hưởng ứng: "Cúc hoa mùa thu, luôn rực rỡ đến vậy."

Sở Hạ đi theo cảm thán: "Sao lại có chuyện dâm loạn như vậy?"

Thế nhưng hệ thống dường như trong khoảnh khắc đó đã hiểu được ý ngoài lời của Sở Hạ: "Sao chuyện tốt thế này lại không xảy ra với mình nhỉ?" Nó thật ra một chút cũng không muốn hiểu.

Hiện tại biệt thự Tây Sơn cũng chỉ còn lại chưa đến mười người. Nghe nói những người khác hoặc là đã chết bị kéo ra ngoài cho chó ăn, hoặc là điên rồi, bị đưa đến viện điều dưỡng. Bạch Ngạn là một ác quỷ bò ra từ địa ngục, luôn có thể nghĩ ra những thủ đoạn khủng khiếp nhất để tra tấn họ.

Tổ trưởng Sở tuy ở Tổ Quét Rác đã duyệt vô số bộ phim, nhưng cậu thực sự là lần đầu tiên đặt chân vào một thế giới nhỏ như thế này. Cậu cứ như người nhà quê lên thành phố, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, bước vào nơi này cũng không sợ hãi, chỗ này nhìn nhìn, chỗ kia xem xem. 

Sở Hạ nhìn thấy cây phong trên núi phía sau, nhìn thấy con suối nhỏ bên cạnh hòn non bộ, nhìn thấy cái nhà kho hơi cũ nát, đều có thể cùng hệ thống cao đàm khoát luận một phen. 

Khả năng liên tưởng và não bổ của Tổ trưởng Sở được phát huy triệt để ở đây. Hệ thống bị anh đầu độc nặng nề, cảm giác linh hồn đều phát ra màu vàng chóe và trống rỗng. Nhắc đến cái "động tác" vừa nãy, hệ thống không khỏi giật mình thêm một lần nữa.

Những người khác bị Bạch Ngạn giam giữ ở đây cả ngày đều lo lắng nơm nớp, họ đã bị Bạch Ngạn tra tấn đến sợ hãi. Chỉ có Sở Hạ, cái tên mới đến này, cứ như một thằng ngốc nghếch, vui vẻ hớn hở còn muốn tìm người làm t*nh. A a a a, người này chẳng lẽ bị đứt dây thần kinh nào sao?

Tuy nhiên, họ tin rằng chờ đến ngày mai Bạch gia đến, Sở Hạ sẽ biết mình phải đối mặt với điều gì trong tòa biệt thự này, lúc đó cậu ta sẽ không còn cười nổi nữa. Những người bị Bạch Ngạn giam cầm ở đây đều có chút tâm lý biến thái, bây giờ đều đang chờ xem trò hay của Sở Hạ.

Sở Hạ hoàn toàn không biết gì về điều này. Từ khi cậu bước vào thế giới này, cốt truyện sau đó không còn nằm trong tầm kiểm soát của trung tâm hệ thống nữa. Cậu nằm trên giường, căn phòng đơn sơ đến tận cùng, chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ và một ô cửa sổ bé bằng cái vali, lại còn đặt rất cao, kiễng chân cũng không với tới, chẳng khác gì nhà tù.

Sở Hạ trằn trọc ngủ không yên, kéo hệ thống bắt đầu tám nhảm.

"Tao nhớ rõ tao vừa nãy ở nhà kho, ta nhìn thấy hắn... Ai..." Sở Hạ với giọng điệu khao khát nói với hệ thống, "Thật không tồi!"

Hệ thống cho rằng Tổ trưởng Sở lúc đó đã bị kích thích quá lớn, xuất hiện ảo giác. Nó đập tan ảo giác của Sở Hạ, nói:

 "Đừng nghĩ, ngài chắc chắn là nhìn nhầm rồi. Ở thế giới này, trừ Bạch Nhất Cảnh, Bạch Ngạn đối với ai cũng không được."

Thông thường, loại vấn đề này hệ thống sẽ không mắc lỗi. Chẳng lẽ thật sự là anh nhìn nhầm, hoặc là Bạch Ngạn sử dụng gia củ, thật là quá đáng tiếc. Cậu hỏi hệ thống:

 "Hắn bị cái tật xấu lớn như vậy mà bọn mày không đưa hắn đi bệnh viện khám à?"

Hệ thống: "Cái này bệnh viện không chữa được."

"Thật là quá thảm!" Sở Hạ cảm thán nói.

Hệ thống nhìn Sở Hạ bị nhốt trong cái căn nhà nhỏ như vậy, nghĩ thầm: "Vậy thì hiện tại chính ngài mới là người thảm hơn một chút đó."

Sáng hôm sau, Sở Hạ mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ giấc ngủ, đột nhiên nói với hệ thống rằng cậu muốn uống sữa chua. Hệ thống nhất thời không phân biệt được cậu muốn là loại sữa chua nào. May mắn thay, Sở Hạ không hỏi tiếp. Cậu gãi gãi mái tóc rối bù, đứng dậy muốn xuống giường.

Chỉ là chưa kịp mở cửa, một đám vệ sĩ áo đen liền xông vào, ấn cậu xuống giường. Sở Hạ lập tức hợp tác mở rộng hai tay, mặc kệ họ muốn làm gì thì làm. Come on baby! Don't be shy!

Lúc này, giọng của Trợ lý Trần vang lên bên tai cậu: "Cho hắn uống hết!" Ngay sau đó, có người bóp miệng Sở Hạ, đổ một chén chất lỏng không biết là gì vào miệng cậu. Làm xong những việc đó, đám vệ sĩ như chớp mắt đã đi khỏi phòng, tiện thể khóa luôn cửa phòng Sở Hạ. Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, phất ống tay áo, không mang theo một đám mây.

Sở Hạ hơi mộng du, đây là cái diễn biến gì vậy? Vừa nãy họ cho cậu uống cái gì? Cậu nuốt nhanh quá không nếm ra hương vị, còn muốn thêm một chén nữa để thưởng thức kỹ hơn.

Tuy nhiên, rất nhanh Sở Hạ liền phát hiện ra điều bất thường. Cậu như bị đặt lên một cái lồng hấp, mà lửa bên dưới lồng hấp thì ngày càng cháy mạnh. Mặt cậu ửng hồng một cách bất thường, cả người đều lâng lâng. Cậu hỏi hệ thống:

 "Sao tao cảm thấy hơi nóng, trong phòng có lắp sưởi sàn à?" Cái này mà lắp thì nhanh quá, có kỹ thuật này làm gì mà không được chứ.

"Tôi đã kiểm tra chất lỏng ngài vừa dùng, trong đó chứa một lượng lớn thành phần thuốc kích dục, liều lượng đại khái có thể khiến mười con heo nái già mất đi lý trí"

Hệ thống nghiêm túc trả lời:"Tuy nhiên ngài yên tâm, ngoài ra, không có tác dụng phụ nào khác."

Sở Hạ thốt lên một tiếng ịt ẹ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play