Sở Hạ vẫn còn lẩm bẩm những từ ngữ đó, hệ thống thì "a a a a" kêu gào, cảm thấy mình hiện tại có thể chuẩn bị tốc biến về trung tâm hệ thống.
Thực xin lỗi tổ trưởng, không phải nó không nỗ lực, thật sự là Tổ trưởng Sở có sức sát thương quá mạnh. Nó đã dẫn dắt nhiều ký chủ như vậy, chưa từng gặp ai báo đến thế. Chuyến đi này sau khi kết thúc, mã số của nó có thể sẽ ít đi vài chuỗi.
Trong phòng điều khiển, Bạch Ngạn mặt trầm như nước, trước sau không nói lời nào.
Phía sau, các thuộc hạ không hiểu tâm tư của hắn, nhưng thử đặt mình vào hoàn cảnh đó mà suy nghĩ, nếu có người như vậy mắng họ, họ nhất định sẽ xắn tay áo lên mà đánh một trận, cho kẻ đó biết mình rốt cuộc có phải là đàn ông hay không. Nhưng mà Bạch gia mấy năm nay bên cạnh quả thật không có ai, nói không chừng thật sự... không quá ổn.
Mấy thuộc hạ ánh mắt không tự giác mà liếc về phía nửa người dưới của Bạch Ngạn, soi nửa ngày cũng không thấy ra manh mối gì. Trong lòng cân nhắc lát nữa nếu Bạch gia tức giận, đó là vì cậu nhóc họ Lý mắng hắn, hay là vì nói trúng sự thật mà thẹn quá hóa giận?
Vài người nhìn nhau một cái, có người đánh bạo tiến lên, hỏi Bạch Ngạn: "Bạch gia, muốn xử trí tiểu tử này thế nào?"
Những từ ngữ muốn mạng đang từ miệng Sở Hạ liên tục tuôn ra. Thuộc hạ thấy nụ cười trên mặt Bạch gia so với vừa rồi mở rộng vài phần, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt. Hắn đứng dậy nói: "Đi Tây Sơn xem xem."
Trong phòng, Sở Hạ hai mắt đờ đẫn, ánh mắt dại ra, nước dãi kéo theo sợi bạc trượt xuống từ khóe miệng hắn. Trên người hắn phiếm một màu đỏ ửng bất thường, còn có những vết bầm tím do bị đánh ngày hôm qua, trông như một con búp bê vải rách nát sắp bị ném vào thùng rác.
Sở Hạ gào đến khô cả họng, nhưng tiếng cảnh báo mà cậu mong đợi trước sau không vang lên. Sở Hạ hỏi hệ thống:
"Cái cảm ứng độ hảo cảm của mày có phải bị hỏng rồi không?"
Hệ thống: "..."
Hệ thống nhất thời có chút không biết nên trả lời thế nào, dù sao trước Sở Hạ, chưa từng có ký chủ nào dám khiêu chiến việc làm cho độ hảo cảm của vai ác giảm xuống giá trị âm. Nó cũng chưa từng có nỗi lo lắng về phương diện này. Cảnh báo đã nhiều năm không vang lên, nói không chừng thật sự không còn hoạt động tốt nữa.
Thấy hệ thống không nói chuyện, Sở Hạ từ sự im lặng của nó mà đoán ra câu trả lời. cậu thở dài một hơi:
"Bọn mày, Tổ Cứu Vớt Thế Giới rốt cuộc có được việc hay không, tiểu tổ bọn mày cứ như vậy tiếp tục thì sắp thất bại rồi."
Các mã số trên hệ thống run rẩy, không biết nên phản bác từ đâu. Lời này giống như năm trước tổ trưởng của họ cũng đã nói, bảo họ nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể sẽ đối mặt với nguy cơ bị lãnh đạo sa thải.
Cũng không biết tổ trưởng của họ hiện tại ở Tổ Quét Rác thế nào rồi, nếu bị ô nhiễm tinh thần như thế, cũng trở thành Sở tổ trưởng như vậy, hệ thống chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy tuyệt vọng.
Sở Hạ bị dược vật tra tấn đến ý thức đã không còn rõ ràng lắm. Cậu bị trói trên giường, cảm nhận sâu sắc sự thống khổ của việc sống một ngày bằng một năm.
Khi ở tổ Tảo Hoàng, cậu không nên xem những bộ phim có tình tiết như vậy, đều hứng thú bừng bừng mà hóng diễn biến tiếp theo. Cậu có tội, cậu sám hối, cậu không nên hứng thú bừng bừng, cậu nên khóc lóc thảm thiết, đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Chính là người ta bị hạ dược xong, rất nhanh liền có người đến yêu thương, tại sao loại chuyện này đến lượt mình thì lại không giống bình thường. Nghĩ không rõ, nghĩ không rõ.
Hệ thống nghe được Sở Hạ oán giận, nghĩ hiện tại đâu chỉ là Tổ trưởng Sở nghĩ không rõ, ngay cả những người đàn ông ở nhà kho hôm qua phỏng chừng cũng nghĩ không rõ, nào có đàn ông nào khi gặp phải loại nguy hiểm này mà vẫn đầy lòng chờ mong. Có lẽ đây là trái đất rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.
Trước mắt Sở Hạ xuất hiện bóng chồng, trần nhà trắng toát càng ngày càng thấp, đè ép không gian tồn tại của cậu. Cậu như một khối tuyết đọng, trong cơ thể lại có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, thiêu đến người cậu và thế giới này phải cùng nhau tan chảy.
Cậu không còn sức lực để mắng Bạch Ngạn nữa. Dây thừng ở cổ tay và cổ chân cậu mài ra một vệt đỏ tươi, có chỗ da bị xước, máu tươi dính vào tấm ga trải giường trắng muốt, như thể bị trẻ con cầm bút màu tô bậy, rất ngộ nghĩnh.
Sở Hạ hiện tại không quan tâm đến sự ngộ nghĩnh hay không, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc là vị lãnh đạo thiên tài nào đã lên kế hoạch cho hoạt động "Biến Hình Ký" này. Chờ cậu trở lại trung tâm hệ thống nhất định phải cùng đối phương tâm sự mỏng.
Thân thể cậu trên giường khó nhịn mà vặn vẹo, suy nghĩ hỗn loạn thành một nồi lẩu sôi sùng sục, lát nữa phỏng chừng là có thể nổ tung.
Sở Hạ hai mắt đỏ hoe, nổi lên ánh nước long lanh, thêm vào những vết bầm tím trên người và sưng đỏ chưa hoàn toàn tiêu trừ trên mặt, trông có chút đáng thương. Chỉ là vừa mở miệng nói chuyện, chút đồng tình vừa dâng lên trong lòng hệ thống đã bị đánh tan không còn sót lại chút nào.
Hệ thống đột nhiên nghe hắn nói: "Tao muốn đi đá*."
Lời nói gây sốc, dù bị chặn, hệ thống vẫn có thể từ ngữ cảnh mà phán đoán ra từ ngữ bị chặn của Tổ trưởng Sở đại khái là gì. Nó chân thành khuyên nhủ:
"Tổ trưởng Sở, ngài nói chuyện có chút thô tục, như vậy có thể..."
Nó muốn nói như vậy có thể sẽ bị Tổ Quét Rác bên kia phát hiện mà cấm ngôn, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến vị này chính là Tổ trưởng Tổ Quét Rác, ai có thể cấm ngôn hắn.
Sở Hạ dường như tìm được một con đường phát tiết khác, tuy rằng không thể giảm bớt sự thống khổ trên cơ thể cậu, nhưng có thể làm tinh thần cậu dễ chịu hơn một chút. Vì thế cậu càng hăng hái. Hệ thống thấy cậu đối với trần nhà trắng toát mà la lớn:
"Tôi muốn đi đá* a——"
Giọng nói vừa dứt, cửa truyền đến một chút động tĩnh, có người mở khóa cửa, đẩy cửa vào, đi đến.
Sở Hạ lật mí mắt thờ ơ nhìn về phía cửa, ai ngờ đứng hình mất 3 giây, nhất thời không phân rõ cảnh tượng trước mắt rốt cuộc là ảo giác hay hiện thực, lẩm bẩm nói với hệ thống:
"Tao hình như nhìn thấy Bạch Ngạn tới."
"Tổ trưởng Sở, tự tin lên" :Hệ thống trả lời Sở Hạ
"Ngài bỏ từ 'hình như' đi."
"Anh là.. muốn đến với tôi sao?" Sở Hạ không tự giác nói ra câu này.
Những thuộc hạ đi theo phía sau Bạch Ngạn nghe được lời này của Sở Hạ, không khỏi nhìn thanh niên đang đặt sinh tử ngoài suy xét trên giường một cái, thật là cái gì cũng dám nói, đến nơi này rồi còn ngang ngược như vậy, đúng là dân chơi không sợ mưa rơi.
Bạch Ngạn cười như không cười nhìn Sở Hạ một cái, lập tức có người chuyển đến một chiếc ghế đặt ở cách giường không xa. Bạch Ngạn liền ngồi xuống trên ghế đó. Có người khác tiến lên đưa những tài liệu cần xử lý hôm nay đến tay Bạch Ngạn. Hắn nhìn thanh niên đang chịu tra tấn trên giường, tâm trạng hiếm khi không tệ.
Các thuộc hạ làm xong tất cả liền lui ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hắn và Bạch Ngạn hai người. Bạch Ngạn cúi đầu xem tài liệu trong tay, như thể hoàn toàn bỏ qua Sở Hạ.
Sở Hạ thấy bên cạnh có người, ham muốn biểu diễn đặc biệt tràn đầy, học từ những bộ phim đã xem trước đây mà r*n rỉ, muốn thu hút sự chú ý của Bạch Ngạn. Nhưng Bạch Ngạn không cho bất kỳ chút mặt mũi nào, chỉ chuyên tâm xử lý tài liệu trong tay.
Sở Hạ r*n rỉ nửa ngày, thậm chí không nhận được một ánh mắt thương hại nào từ hắn. Cuối cùng nhịn không được lườm một cái, nói với hệ thống:
"Hắn thật biến thái."
Hệ thống không nói nên lời. Vai ác tuy có chút biến thái, nhưng mức độ biến thái vẫn không bằng vị Tổ trưởng Sở này.
Các thuộc hạ của Bạch Ngạn cũng cảm thấy hành động này của Bạch gia có chút biến thái. Thông thường, những người ở Tây Sơn này đều được tùy ý họ xử lý, hôm nay sao lại có tâm trạng rảnh rỗi mà vào đây. Quan trọng hơn là người bên trong bị hạ loại thuốc đó.
Họ vốn dĩ cho rằng Bạch gia muốn khai trai, nhưng hắn cố tình còn mang theo tài liệu đến, điều này khiến người ta rất khó hiểu. Sao vậy, trong lúc đó xử lý công việc sẽ khiến quyết sách trở nên sáng suốt hơn sao? Lần tới nếu có thể họ cũng muốn thử một lần.
Trong phòng, Sở Hạ lười biếng không làm gì nữa, quay đầu, hai mắt không chớp nhìn về phía Bạch Ngạn cách đó không xa. Nhìn một lát sau cậu phát hiện vị Bạch gia này lớn lên còn khá đẹp.
Thật ra đêm qua khi cậu lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ngạn, cậu đã cảm thấy hắn đẹp. Lúc đó ở đây có rất nhiều đàn ông, cậu liếc mắt một cái liền nhìn trúng Bạch Ngạn, nhưng Bạch Ngạn lại không nhìn trúng cậu. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Sống mũi hắn cao thật, Sở Hạ nhìn một lát sau phát hiện mình càng thêm khó chịu. Cậu giống như một con lừa, hiện tại có một củ cải treo trước mặt, như thể chỉ cần đi thêm một bước là có thể cắn được, nhưng cố tình bước này lại đi rất khó khăn.
Cậu vừa nghĩ vừa liếm liếm đôi môi có chút khô khốc của mình: ngón giữa cũng dài.
Trước đây cậu nghe các tổ viên khác ở trung tâm hệ thống nói về vấn đề này, Tổ Quét Rác thì chưa bao giờ nói. Họ nhìn quen những thứ này, cảm thấy rất không thú vị, rất thấp kém, hoàn toàn đều là những thú vui cấp thấp. Hầu hết bọn họ đều đã hoàn toàn nhìn thấu hồng trần, trừ Sở Hạ ra.
Hệ thống vừa định nhắc nhở Sở Hạ không nên tin ba cái chuyện tào lao này, lại nghe Sở Hạ cảm thán một tiếng: "Đáng tiếc, người này không được."
Cấu hình thật tốt, cứ như vậy lãng phí.
Hệ thống hoàn toàn không muốn nói tiếp. Nhắc đến việc vừa rồi Sở Hạ còn ở trong phòng mắng Bạch Ngạn hăng say, muốn làm Bạch Ngạn đối với hắn độ hảo cảm giảm xuống giá trị âm, tại sao Bạch Ngạn đến rồi, hắn ngược lại lại không mắng? Hệ thống thật sự nghi hoặc, liền hỏi vấn đề này ra.
Sở Hạ nói một cách hợp lý: "Tao sợ hắn đến đánh tao, cái cảm ứng độ hảo cảm của bọn mày cũng không tốt, nếu hiện tại hắn đánh tao một trận, tao không phải bị đánh oan sao."
Tuy rằng cậu không sợ đau lắm, nhưng loại tội này vẫn nên chịu ít một chút thì tốt hơn.
Hệ thống: "..."
Nói rất có lý.
Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, Sở Hạ lại cảm thấy thà rằng để Bạch Ngạn đánh cậu một trận còn hơn là phải chịu đựng dược tính dày đặc vô tận như vậy. Trước khi hành động, Sở Hạ hỏi hệ thống:
"Chỗ mày có loại thuốc tao vừa bị ép uống không? Có thể cho hắn cũng dùng một chút không?"
Hệ thống lập tức từ chối: "Không thể."
Sở Hạ là lần đầu tiên tiếp xúc với tổ Cứu Vớt Thế Giới, trước đây chỉ thỉnh thoảng nhận được video phản hồi từ bên đó, che đi phần nhạy cảm bằng mosaic, lưu vào kho. Hiện tại cậu gia nhập vào tổ chức này, cảm thấy chưa từng có sự tò mò nào lớn đến thế. Cậu hỏi hệ thống:
"Mày nói xem cái hệ thống này của mày rốt cuộc còn có thể phụ trợ cái gì?"
Hệ thống về vấn đề này của Sở Hạ đã nghiêm túc suy nghĩ. Trước đây khi nó dẫn dắt ký chủ, có thể an ủi họ khi gặp nguy hiểm, có thể cung cấp lựa chọn cho họ tham khảo, nhưng những điều này Tổ trưởng Sở đều không cần. Nó hiện tại có thể làm gì? Chi bằng để nó nhanh chóng quay về trung tâm hệ thống đi, tránh xa con viruss Tổ trưởng Sở.
"Cho tao xem phim heo đi."
Hệ thống muốn nói nó không có loại đồ vật này trong kho, lại nghe Sở Hạ nói: "Thôi, chỗ các bọn mày toàn là mosaic."
Sở Hạ nhìn Bạch Ngạn, ánh mắt lộ ra sự thương hại tặc lưỡi nói:
"Thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã không được rồi, nói với tôi đi, anh đã tìm bác sĩ xem chưa? Có phải là không chữa được không? Anh chủ yếu là làm bậy quá nhiều, gặp báo ứng. Đã như vậy còn làm đàn ông gì nữa, gọi là Bạch gia làm gì, gọi là Bạch công công đi!"
Hệ thống: "!!!"
Ngài vừa rồi không phải còn nói không muốn bị đánh sao?!