Sau cái đêm chia sẻ lon nước dưới ánh đèn hành lang khách sạn, tôi không ngủ được.
Là thật — tôi, người từng bị bạn bè đùa là "gỗ mục không biết yêu", lại bị một câu nói của Nguyễn Trạch khiến lòng ngực ngổn ngang đến thế.
“Nhưng lệch từ lâu rồi. Chỉ là ông không biết người khởi đầu... là em.”
Không hiểu sao, tôi lại nhớ rất rõ ánh mắt của hắn khi nói câu ấy. Không giễu cợt, không trêu chọc, mà lặng như đêm biển.
Tôi cứ tưởng hắn chỉ chơi đùa, nhưng có lẽ không phải.
Sáng hôm sau, lúc tôi còn đang thoa kem chống nắng trước gương, điện thoại đổ chuông.
Là số máy lạ.
Tôi nhấc máy:
“Alo?”
Đầu dây bên kia là giọng nữ trong trẻo, có phần tTrần Hân quen:
“Là Lâm Vi đúng không? Mình là Trần Hân, bạn học cũ cấp ba.”
Tôi khựng lại. Cái tên ấy kéo tôi trở về những ngày mặc đồng phục xanh, đầu đội mũ ca rô đi sinh hoạt lớp chủ nhiệm.
“À… ừm, chào cậu. Sao cậu có số mình?”
“Bạn cũ một thời mà. Mình đang làm truyền thông cho dự án resort này. Nghe nói cậu đi cùng sếp khảo sát, nên tiện nhắn thử… Không ngờ vẫn dùng số cũ.”
Tôi gật đầu, dù cô ấy không thể thấy.
Rồi Trần Hân cười nhẹ:
“Mình chỉ muốn hỏi… người đi cùng cậu, là Nguyễn Trạch hả?”
Tôi nghẹn họng, không trả lời ngay.
Cuối cùng, tôi đáp:
“Ừ. Là cậu ấy.”
Bên kia im lặng vài giây, rồi thở dài:
“Mình đoán đúng rồi.”
Tôi không hiểu sao trong câu đó lại có chút… gợn.
Trần Hân lại nói:
“Năm đó, cậu nhớ vụ thư tình chứ? Lá thư vu cho cậu viết, nhưng thật ra…”
Tôi nắm chặt điện thoại.
“Thật ra… không phải mình viết.”
“Phải. Là mình. Mình viết cho Minh Tuấn, nhưng sợ người ta biết nên bỏ vào nhầm ngăn bàn cậu. Không ngờ bị phanh ra rồi đổ lên đầu cậu. Mình… mình xin lỗi.”
Tôi chết sững.
Năm đó tôi bị gọi lên văn phòng, bị cả lớp đồn đoán, bị chính bố mẹ gọi về nhà chất vấn. Tôi uất ức đến mức trong một phút bốc đồng đã hôn Nguyễn Trạch trước sân trường để "chứng minh giới tính".
Mà hóa ra… người gây ra tất cả là Trần Hân?
Tôi siết tay.
“Tại sao bây giờ cậu mới nói?”
Giọng Trần Hân run lên:
“Mình không ngờ mọi chuyện đi xa vậy. Sau vụ đó, Trạch chuyển trường, cậu thì bị cấm thi một kỳ. Mỗi lần nghĩ lại, mình không dám đối diện. Nhưng giờ thấy cậu và Trạch đi cùng nhau… mình mới biết, mình nợ hai người một lời xin lỗi.”
Tôi không biết mình nên thấy nhẹ nhõm hay tức giận.
Cuộc đời tôi đã rẽ một nhánh khác chỉ vì một lá thư không phải của mình.
Và giờ, khi tôi tưởng mình sắp bình tâm trở lại thì quá khứ đột nhiên đổ ụp xuống như đợt thủy triều cũ chưa kịp rút.
Chiều hôm đó.
Tôi gặp Trần Hân tại khu vực triển lãm thiết kế nội thất trong resort.
Cô ấy vẫn xinh đẹp, chỉnh tề như hồi học lớp chuyên Anh, nhưng ánh mắt thì bớt phần kiêu kỳ. Có thể do áy náy, có thể vì Nguyễn Trạch đang đứng cách đó không xa, tay đút túi quần, ánh mắt lạnh băng.
Chúng tôi chỉ nhìn nhau một giây, rồi hắn quay đi.
Tôi quay sang Trần Hân:
“Cậu nói cho cậu ấy biết chưa?”
Cô ấy lắc đầu:
“Không dám. Hắn chưa từng tha thứ ai.”
Tôi cười nhạt:
“Còn mình thì sao? Cậu nghĩ mình dễ tha thứ à?”
Trần Hân cụp mắt.
“Mình không mong cậu tha thứ. Chỉ mong cậu sống tốt.”
Lúc ấy, tôi mới chợt nhận ra, lời xin lỗi muộn màng… chẳng chữa được vết thương nào. Nhất là vết thương kéo dài cả tuổi thanh xuân của một người từng bị ép chuyển trường vì "lệch hướng".
Tối hôm đó.
Khi tôi quay lại phòng khách sạn, đã thấy Nguyễn Trạch đứng ở ban công, tay cầm ly rượu vang.
Tôi định lặng lẽ vào trong, nhưng hắn gọi:
“Em nghe hết rồi?”
Tôi cứng người.
“Anh biết à?”
“Anh biết từ lâu rồi.”
Tôi quay phắt lại:
“Vậy tại sao… không nói? Không tìm Trần Hân? Không làm rõ năm đó?”
Hắn nhấp một ngụm rượu, ánh mắt như lặn xuống đáy biển:
“Bởi vì nếu không có cái hôn ấy, có lẽ anh vẫn không đủ dũng khí để rời khỏi cái nơi đã định sẵn cho anh phải ‘bình thường’.”
Tôi nín lặng.
Nguyễn Trạch cười nhẹ, nhưng giọng nói thì không còn lạnh nữa:
“Lâm Vi, cái hôn đó, dù em có định phản bác hay chỉ muốn ‘chữa cháy’, thì với anh… nó vẫn là điểm bắt đầu.”
Tôi bước ra ban công, đứng cạnh hắn.
Biển đêm trải dài, gió thổi lồng lộng.
Tôi khẽ nói:
“Nếu biết nó là điểm bắt đầu, anh có còn muốn bị hôn không?”
Hắn liếc nhìn tôi, cười khẽ:
“Không. Anh muốn là người hôn lại.”