Sáng thứ Tư, khi tôi vừa bước vào văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống pha ly cà phê cho tỉnh táo, đã nghe tiếng gọi từ phía thư ký trưởng:

“Lâm Vi, giám đốc Nguyễn bảo em chuẩn bị đồ. Trưa nay đi công tác với anh ấy hai ngày.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

“Gì cơ ạ?”

Chị thư ký đẩy một tập hồ sơ về phía tôi, lặp lại:

“Chuyến đi Châu Thành khảo sát khu du lịch truyền thông mới. Danh sách lúc đầu không có em, nhưng sáng nay giám đốc Nguyễn thay đổi.”

Tôi mở hồ sơ, đúng là có tên mình. Còn được gạch đậm bằng bút đỏ.

Là hắn.

Chắc chắn là hắn cố ý.

Tôi chạy một mạch lên tầng giám đốc. Nguyễn Trạch đang ngồi duyệt kế hoạch, bình thản như thể không biết mình vừa "bắt cóc" người ta đi hai ngày.

“Tôi không thể đi,” tôi nói ngay khi vừa mở cửa.

Hắn ngước mắt:

“Tại sao?”

“Tôi có lịch học thêm buổi tối, với lại, đây là chuyến đi của phòng đầu tư chứ không liên quan đến truyền thông…”

Hắn ngắt lời:

“Anh muốn em đi.”

Ba chữ ngắn gọn nhưng đủ khiến tôi á khẩu. Tôi há miệng, định cãi, nhưng rồi lại khép miệng, vì… tôi là trợ lý. Còn hắn là giám đốc.

Tôi đi ra, tay vẫn run vì tức. Trên đường về bàn làm việc, tôi thề sẽ tránh mặt hắn bằng mọi giá trong chuyến đi này. Nếu hắn định dùng công tác để kéo dài “trò trêu ngươi” thì tôi không phải dạng dễ bắt nạt.

Mà cũng không dễ rung động.

…Tôi nghĩ vậy.

Chiều hôm đó.

Xe khởi hành từ bãi đỗ tầng hầm công ty. Tôi bị ép ngồi cạnh Nguyễn Trạch vì “hai người đi khảo sát chung tuyến”.

Tôi quay mặt ra cửa kính, cắm tai nghe, giả vờ ngủ từ phút thứ ba sau khi xe lăn bánh. Nhưng thật ra tôi chẳng nghe gì. Tim thì cứ đập dồn khi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc bên cạnh mùi bạc hà lạnh lạnh, thơm dai dẳng giống hệt như năm đó.

Đáng sợ thật.

Năm đó cậu ta là người bị tôi cưỡng hôn, bây giờ lại là người ngồi cạnh tôi suốt ba tiếng đồng hồ. Cái gì gọi là "nghiệp quật"? Chính là đây.

“Em cứ giả vờ ngủ mãi à?” Giọng hắn vang lên, đều đều như hơi thở.

Tôi vẫn nhắm mắt, không đáp.

“Nếu mệt thật, anh có vai. Có thể dựa.”

Tôi giật mình mở mắt, suýt nghẹn vì chính cái ý nghĩ đang hình thành trong đầu.

Tên này đúng là không biết ngượng.

“Tôi không mệt,” tôi gằn.

Hắn mỉm cười, quay đi, tiếp tục nhìn tài liệu. Nhưng tôi thấy rõ khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Cái kiểu cong nhẹ này tôi rất ghét. Không phải kiểu cười vì vui, mà là kiểu… “cuối cùng em cũng để ý đến tôi rồi.”

Tối hôm đó, chúng tôi đến nơi. Là một khu resort ven biển đang trong giai đoạn hoàn thiện – một dự án đầu tư truyền thông lớn mà công ty muốn khai thác.

Sau buổi khảo sát nhanh, tôi định lỉnh về phòng, nhưng Nguyễn Trạch lại gọi giật:

“Lát nữa có tiệc tiếp khách. Em đi cùng tôi.”

“Tôi không phải nhân viên PR.”

“Em là trợ lý. Trợ lý là đi cùng sếp.”

Tôi siết chặt tay. Lý lẽ như cái mỏ neo, kéo tôi đi từng bước.

Đến bữa tiệc, mọi thứ lấp lánh ánh đèn, tiếng rượu vang chạm ly, nhạc jazz du dương, và… Nguyễn Trạch bước ra trong bộ vest đen ôm dáng hoàn hảo như bước ra từ phim ảnh.

Tôi, người đi cùng, mặc chiếc sơ mi trắng hắn bảo. Dù cố ý không nghe theo, tôi vẫn chọn đúng nó. Vô thức. Đáng ghét.

Mấy đối tác bắt chuyện, hỏi:

“Cậu là trợ lý mới của giám đốc Nguyễn à?”

Tôi gật đầu.

Một người đàn ông trung niên cười híp mắt:

“Cậu may mắn lắm đấy. Giám đốc Nguyễn xưa nay lạnh lùng với ai cũng được, chỉ riêng người bên cạnh là cưng chiều.”

Tôi: “…???”

Chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã đặt lên vai tôi.

Nguyễn Trạch đến gần, ghé tai nói nhỏ:

“Đừng lo. Anh chỉ cưng chiều một người là em.”

Tôi cứng họng.

Còn mấy đối tác xung quanh? Cười ha hả.

Khuya hôm đó, tôi ngồi bó gối trước ban công phòng khách sạn, gió biển lùa vào man mát.

Tôi chẳng còn gì để tự biện minh nữa.

Người đó… không chỉ nhớ tôi, mà còn nhớ rất rõ.

Và quan trọng nhất, tôi nhận ra  tôi không còn sợ cái quá khứ ấy nữa. Cái hôn năm xưa không phải sai lầm. Chỉ là tôi từng nghĩ nó là sai lầm mà thôi.

Có tiếng gõ cửa.

Tôi mở ra, thấy Nguyễn Trạch đứng đó, tay cầm hai lon nước.

“Không ngủ được à?”

Tôi gật đầu.

Hắn đưa tôi một lon, tựa vai vào tường đối diện, lặng im vài phút.

Rồi hắn nói:

“Năm đó… anh chuyển trường là vì cha anh biết chuyện. Ông phản đối, bắt rời khỏi cái môi trường mà ông nghĩ có thể ‘làm lệch’ con trai mình.”

Tôi quay sang nhìn hắn.

Nguyễn Trạch vẫn không nhìn tôi, giọng nhỏ hơn:

“Nhưng lệch từ lâu rồi. Chỉ là ông không biết người khởi đầu... là em.”

Tôi chết lặng.

Giữa tiếng sóng, tôi nghe thấy trái tim mình đập rất rõ.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nhận ra,  có lẽ, mình chưa từng thực sự quên nụ hôn ấy.

Và có lẽ… hắn cũng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play