Trở về từ chuyến công tác, tôi vẫn chưa kịp sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Không biết từ lúc nào, tôi đã ngừng phân biệt rõ ràng giữa “cảm động” và “xao động”.
Tôi cứ tưởng những gì xảy ra ở Châu Thành sẽ giống như gió biển, mặn, mát, nhưng sẽ tan dần khi rời khỏi bờ.
Nhưng tôi đã sai.
Vừa bước vào công ty sáng thứ Hai, tôi đã nhận ra không khí lạ lắm.
Ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi đầy ái ngại. Có người vừa nhìn vừa vội quay đi. Có người thì che miệng cười, rồi thì thầm vào tai người bên cạnh.
Tôi bước nhanh về bàn làm việc, mở máy tính. Hòm thư nội bộ có hàng chục email chưa đọc — không có gì bất thường.
Chỉ khi mở mạng nội bộ của công ty, tôi mới hiểu lý do vì sao...
Trên diễn đàn nhân viên, một bài viết đang nổi như cồn:
“Sếp lớn và trợ lý tạm thời — Chuyến công tác không chỉ để làm việc?”
Đính kèm là một bức ảnh.
Bức ảnh tôi và Nguyễn Trạch đứng trên ban công phòng khách sạn. Anh ấy đưa ly rượu cho tôi, ánh mắt nhìn nhau rất gần. Gió thổi tung tóc, ánh đèn khách sạn hắt vào tạo thành khung hình như phim.
Nếu nhìn qua, chẳng ai nghĩ đó là hai người “đang bàn công việc”.
Và tôi biết rõ, ai đó đã lén chụp. Có thể từ khu resort, có thể là nhân viên nào đó của công ty đi cùng.
Tim tôi thắt lại.
Tôi đứng dậy, chạy vội đến văn phòng giám đốc.
Nguyễn Trạch đang đứng trước cửa kính lớn, lưng thẳng, tay đút túi. Khi nghe tiếng tôi mở cửa, anh chỉ nói duy nhất một câu:
“Em cũng thấy rồi à?”
Tôi không biết phải nói gì.
Anh quay lại, ánh mắt không có chút xao động nào:
“Anh sẽ cho gỡ bài. Bộ phận pháp lý đang xử lý. Em đừng lo.”
Tôi bật cười, mà trong lòng không có chút gì nhẹ nhõm:
“Không lo? Anh không thấy nó đang ám chỉ cái gì à?”
“Kệ họ.”
“Tôi không kệ được! Tôi là nhân viên tạm thời, người ta chỉ cần một lý do để đẩy tôi ra khỏi công ty! Còn anh? Anh là người được nhà đầu tư nâng đỡ, là cháu trai Chủ tịch, anh muốn nói gì, ai dám cản?”
Tôi nói như hét, tay siết chặt. Nguyễn Trạch im lặng.
Vài giây sau, anh bước đến, đặt tay lên vai tôi:
“Lâm Vi, nếu em sợ, anh có thể đứng trước. Em không cần gánh vác gì cả.”
Tôi nhìn anh, mắt cay xè:
“Vậy nếu tôi nói tôi muốn nghỉ việc? Ngay bây giờ?”
Ánh mắt anh khựng lại, bàn tay trên vai tôi cũng rơi xuống.
Tôi cúi đầu, giọng chùng xuống:
“Chuyện năm xưa đã ảnh hưởng đến anh quá nhiều rồi. Tôi không muốn vì tôi lần nữa… anh phải gánh thêm định kiến.”
Nguyễn Trạch nhìn tôi rất lâu. Ánh mắt ấy không còn sự trêu chọc, không lạnh lùng, chỉ còn nghiêm túc đến mức khiến tim tôi nghẹn lại.
Anh khẽ nói:
“Em có thể quay lưng lần nữa. Nhưng lần này, anh sẽ không đứng yên.”
Chiều hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự:
“Chúng tôi đang xem xét đơn phản ánh của nhân viên về hành vi không phù hợp nơi công sở. Lâm Vi, tạm thời em ngừng công việc trợ lý và chờ quyết định chính thức.”
Tôi ngồi chết lặng trong phòng họp trống. Vậy là, không cần chờ lâu, chuyện gì đến cũng đã đến.
Vài tiếng sau, Nguyễn Trạch gọi tôi đến gặp riêng.
Anh nhìn tôi, ánh mắt rắn rỏi hơn bất cứ lúc nào trước đó:
“Em bị đình chỉ, không phải vì vi phạm. Mà vì có người muốn tách em khỏi anh.”
Tôi nghẹn giọng:
“Là ai?”
Anh không trả lời. Chỉ đẩy qua cho tôi một tập tài liệu:
“Hợp đồng chính thức. Anh muốn giữ em lại. Dưới danh nghĩa là cố vấn truyền thông. Em có thể ký. Hoặc không.”
Tôi nhìn bản hợp đồng, rồi nhìn anh.
Trước mặt tôi, không còn là cậu học sinh lạnh lùng năm mười bảy tuổi, cũng không còn là vị sếp khó ưa luôn miệng trêu chọc.
Mà là một người đàn ông, đang chìa tay ra trước cơn bão dư luận, chỉ để giữ lấy một người từng hôn anh giữa sân trường.
Tôi không ký ngay.
Chỉ khẽ nói:
“Cho tôi một đêm. Tôi cần suy nghĩ.”
Tối đó, tôi ra bờ sông, nơi thành phố vẫn sáng đèn dù lòng mình tối lại. Tôi ngồi xuống ghế đá, lấy điện thoại, lướt lại bức ảnh bị phát tán.
Nhìn kỹ, tôi không thấy đáng sợ nữa.
Tôi chỉ thấy… có chút ấm áp.
Có lẽ vì ánh mắt anh khi ấy nhìn tôi, không phải là ánh mắt của một kẻ muốn trả đũa, mà là của một người đang giữ một ký ức suốt bảy năm trời không dám nói.
Nếu vậy…
Tôi còn sợ gì?
Sáng hôm sau.
Tôi trở lại công ty, bước thẳng vào phòng giám đốc.
Nguyễn Trạch ngẩng lên.
Tôi đặt tờ hợp đồng đã ký lên bàn, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Chúng ta cùng hứng gió. Nhưng anh phải hứa.”
“Hứa gì?”
“Lần này… nếu có bão nữa, anh phải hôn em trước.”
Nguyễn Trạch bật cười.
Lần này, không có trêu đùa, không có bóng gió.
Chỉ là một nụ cười… rất thật