Bảy giờ tối, tôi có mặt trước cửa văn phòng giám đốc với một túi giấy đựng bánh mì gà và một cốc trà sữa ít đá, nhiều trân châu.

Không phải tôi chủ động mua. Là hắn nhắn tin thẳng vào máy tôi lúc 6:15, chỉ có đúng mấy chữ:

“Mang gì đó lên luôn. Trà sữa. Không ngọt. Không đá. Trân châu nhiều.”

Chẳng thèm hỏi tôi có rảnh không. Cũng chẳng nói “làm ơn” hay “cảm ơn”. Như thể tôi là shipper riêng của hắn vậy.

Tôi gõ cửa, bước vào.

Nguyễn Trạch vẫn y nguyên cái dáng ngồi lười biếng kia chân vắt chéo, tay gõ nhịp trên bàn, máy tính sáng màn hình nhưng ánh mắt thì đang dán vào tôi.

Hắn liếc túi đồ tôi mang, giọng lười nhác:

“Chậm 3 phút. Coi như bồi thường bằng trân châu.”

Tôi đặt túi lên bàn hắn, gằn giọng vừa đủ lịch sự:

“Tôi là trợ lý, không phải shipper.”

Hắn chẳng buồn phản bác, chỉ nhướng mày một chút:

“Vậy em muốn tôi ghi rõ vào hợp đồng là trợ lý kiêm shipper không?”

Tôi: “…”

Mỗi lần hắn mở miệng, tôi đều cảm giác như đang bị lột da sống bằng lời nói. Vừa cay vừa ngứa lại không thể phản đòn.

Tôi ngồi xuống bàn làm việc tạm thời của mình trong góc văn phòng, bắt đầu mở máy, kiểm tra lại bản kế hoạch cho dự án truyền thông mới. Hắn bảo tôi phải chuẩn bị trong ba ngày – nghe như đùa, vì khối lượng công việc đủ để làm… ba tuần.

Vừa ngồi chưa ấm chỗ, tôi nghe tiếng ghế xoay, rồi bóng người tiến tới gần.

Nguyễn Trạch chống tay lên lưng ghế tôi, cúi người về phía trước, hơi thở gần sát tai:

“Em vẫn thích trân châu đen đúng không?”

Tôi cứng đờ.

Tôi không nói cho ai sở thích đó từ hồi đại học. Vậy mà hắn biết.

Tôi quay đầu lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:

“Anh… theo dõi tôi à?”

Nguyễn Trạch mỉm cười:

“Không cần theo dõi. Chỉ cần nhớ.”

Tôi cười khẩy:

“Tôi không nghĩ chuyện hôn nhầm anh năm đó lại để lại ‘ấn tượng sâu sắc’ đến vậy.”

Hắn hơi rướn người, cằm gần sát má tôi, giọng nhỏ đến mức như thì thầm:

“Không phải ấn tượng. Là dấu ấn.”

Tôi giật mình quay mặt đi, suýt nữa đập trán vào màn hình.

Hắn bật cười, quay lại ghế, tiếp tục uống trà sữa như chưa có gì xảy ra.

Đáng ghét thật.

Ba ngày tiếp theo, tôi sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Ngày thì chạy việc ngập đầu, tối thì “báo cáo” riêng trong phòng hắn. Mà cái gọi là “báo cáo” ấy, phần lớn thời gian là để hắn tìm cách trêu tôi, chọc tôi, và nhìn tôi bực lên cho hả giận.

Ví dụ như:

“Sao slide hôm nay nhìn thiếu sức sống thế? Giống biểu cảm lúc em hôn tôi năm đó.”

“Phần thiết kế này không hấp dẫn bằng ánh mắt em lúc cúi đầu hôn tôi đâu.”

“Em viết nội dung kiểu này, định tán nhà đầu tư bằng văn phong ướt át à?”

Tôi nghiến răng mỗi lần nghe hắn nói mấy câu kiểu đó. Nhưng không phản kháng được. Hắn là sếp. Tôi là trợ lý. Lương tạm thời tuy bèo nhưng vẫn là tiền, mà tôi thì không thể thất nghiệp được lúc này.

Có hôm, tôi lỡ tay làm đổ cà phê lên bản báo cáo.

Nguyễn Trạch nhìn vết loang, giơ tài liệu lên, nhướn mày:

“Không sao, có dấu môi em trên giấy, hội đồng chắc sẽ dễ thông cảm hơn.”

Tôi suýt ném cái ly cà phê vào mặt hắn.

Tối thứ ba, khi tôi đang chuẩn bị rời đi, Nguyễn Trạch gọi với theo:

“Mai mặc áo sơ mi trắng.”

Tôi dừng bước, nhíu mày:

“Để làm gì?”

Hắn đáp tỉnh bơ:

“Anh thích sơ mi trắng.”

Tôi nghiến răng, mím môi bước nhanh về phía thang máy.

Tên này rõ ràng không chỉ định trả thù. Hắn đang tận hưởng cảm giác trêu ngược tôi từng ngày.

Tối hôm đó, về đến nhà, tôi ngồi lặng trước gương, nhìn gương mặt mình – thứ gương mặt từng “để lại dấu ấn" trên môi người khác mà chính tôi cũng chẳng tự tin.

Tôi lấy điện thoại, mở khung chat với người bạn thân nhất thời cấp ba.

[Lâm Vi]: Mày có tin được không?

[Lâm Vi]: Người tao cưỡng hôn năm đó… giờ là sếp tao.

[Lâm Vi]: Mà cái đáng sợ nhất là… hắn nhớ. Rất rõ.

Tôi định nhắn tiếp “và tao thấy tim mình hơi đập nhanh", nhưng rồi xóa đi.

Không. Không thể có chuyện tôi có cảm tình với cái tên mặt lạnh đó được. Người gì đâu mà thù dai như cá mắm để lâu không tủ lạnh. Hôn có một cái mà nhớ cả đời.

Tôi đặt điện thoại xuống bàn, tự nhủ:

“Đây là công việc. Chỉ là công việc. Chịu đựng hai tháng. Rồi nghỉ. Mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Nhưng tôi không hề biết rằng, người đang lên kế hoạch “giữ” tôi lại bằng mọi cách… đang uống nốt phần trà sữa cuối cùng, nhìn màn hình với ánh mắt như đang cười.

Nguyễn Trạch khẽ lẩm bẩm:

“Hai tháng? Em nghĩ dễ thoát vậy sao?”

“Lần này, anh không để em chạy đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play