Không khí trong văn phòng căng như dây đàn.
Tôi đứng bất động ở cửa, tay vẫn nắm chặt tập hồ sơ, tim thì đập như thể muốn tự chui ra ngoài. Trước mặt tôi, người đàn ông ấy, Nguyễn Trạch ngồi vắt chéo chân, khuỷu tay đặt lên tay ghế, ngón tay gõ nhịp nhẹ vào cằm.
Không thể nào.
Thật sự không thể nào.
Tôi từng nghĩ đời này mình không thể nào gặp lại người đó nữa. Cậu học sinh lạnh lùng năm mười bảy tuổi, người mà tôi đã cưỡng hôn trước mặt cả trường để “chữa cháy” danh dự, rồi lặng lẽ biến mất không một lời.
Và giờ… người đó lại đang ngồi đây, cách tôi chưa đầy ba mét, với tư cách là giám đốc điều hành mới của công ty.
Chết tiệt thật.
Nguyễn Trạch không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản đến kỳ lạ. Nhưng cái kiểu bình thản ấy lại khiến tôi có cảm giác như mình đang bị lột trần giữa chốn đông người.
Tôi cố gắng nuốt khan, mở miệng:
“Giám đốc Nguyễn… tôi là Lâm Vi, trợ lý được điều tạm từ phòng nhân sự. Đây là hồ sơ của anh.”
Tôi tiến đến, đặt tập hồ sơ lên bàn. Khi quay ra, tôi thề là mình chỉ vừa kịp xoay người thì—
“Em không tính nói gì à?”
Tôi khựng lại.
Giọng nói ấy, trầm và sắc như đường ranh giới giữa quá khứ và hiện tại, kéo tôi thẳng về những ký ức tôi đã cố giấu kỹ nhiều năm.
Tôi quay lại, nở một nụ cười gượng:
“Về chuyện… năm đó ư?”
Nguyễn Trạch gật đầu.
“Chính nó.”
Tôi cười khan:
“Tôi tưởng anh quên rồi.”
Hắn nghiêng đầu, mắt nheo nhẹ:
“Làm sao mà quên được? Nụ hôn đầu đời của tôi mà.”
Tôi nghẹn họng.
Nguyễn Trạch đứng dậy, bước từng bước về phía tôi. Khoảng cách ngày một thu hẹp, cho đến khi hắn dừng lại ngay trước mặt, cúi xuống, thấp giọng:
“Ngày xưa em hôn tôi trước mặt bao nhiêu người. Bây giờ, em lại giả bộ xa lạ?”
Tôi muốn phản bác. Muốn nói rằng đó chỉ là hành động trong lúc quẫn trí, là sai lầm tuổi trẻ, là... cái gì cũng được miễn không phải cố tình. Nhưng rồi tôi nhớ lại: mình là người lao đến, hôn một cái không báo trước, rồi chạy mất hút.
Ngẫm lại, tôi đúng là kẻ cưỡng hôn người ta thật.
Tôi lúng túng lùi lại, vội nói:
“Tôi xin lỗi. Năm đó tôi chỉ muốn giữ thể diện. Chuyện qua lâu rồi, anh có thể...”
Nguyễn Trạch cắt lời tôi, giọng vẫn đều đều nhưng chứa sự lạnh nhạt khó tả:
“Tôi không định tha cho em.”
Tôi chết lặng.
“…Tha cho tôi chuyện gì cơ?”
Hắn cười khẽ, lùi về ghế, ngồi xuống, giọng đùa giỡn:
“Chuyện em cướp mất nụ hôn đầu của tôi.”
Tôi suýt té ngửa.
Người này rốt cuộc là đang nói đùa hay nói thật vậy? Giọng thì nghiêm túc, ánh mắt thì lạnh tanh, mà lời thì cứ như đang đọc thoại trong phim thần tượng cấp ba.
Tôi quay đầu định rút lui.
“Tôi xin phép quay lại bàn làm việc…”
“Lâm Vi.”
Giọng hắn vang lên sau lưng, sắc như dao:
“Từ hôm nay, tôi là người trực tiếp phụ trách em. Em làm sai một ly, tôi sẽ tính sổ mười phần.”
Tôi siết tay, cắn răng.
Rõ ràng là đang trả thù.
Trả thù một cái hôn vụng về bảy năm trước. Một cú chạm môi khiến tôi mất danh dự học sinh gương mẫu, còn hắn thì… nghỉ học.
Khoan, nghỉ học?
Tôi ngoái đầu lại, không nhịn được:
“Năm đó… anh chuyển trường vì tôi thật à?”
Nguyễn Trạch ngước mắt nhìn, ánh nhìn chợt tối đi, nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
“Cứ cho là vậy đi.”
Tôi nắm chặt tay. Đầu óc rối bời.
Tôi từng nghĩ: chuyện cũ sẽ ngủ yên. Nhưng giờ thì rõ rồi cái giá của một nụ hôn bồng bột năm ấy… không hề rẻ.
Chiều hôm đó.
Tôi nhận được email từ phòng giám đốc.
Chủ đề: “Phân công công việc đặc biệt.”
Nội dung:
Lập kế hoạch truyền thông cho dự án mới, deadline 3 ngày.Chuẩn bị slide thuyết trình cho cuộc họp đầu tuần.In tất cả tài liệu liên quan từ tháng trước đến nay – nộp bản cứng.Mỗi tối 7 giờ, báo cáo trực tiếp với giám đốc – không được vắng mặt.Tôi nhìn chằm chằm vào dòng cuối cùng.
Mỗi tối? 7 giờ? Không được vắng mặt?
Đây là trợ lý hay là… người hầu?
Tôi bật máy lên trả lời lại một cách lịch sự nhất có thể:
[Lâm Vi]: Dạ, cảm ơn giám đốc đã phân công. Tuy nhiên, mỗi tối tôi có lớp học thêm tiếng Anh nên…
Chưa đầy hai phút sau, email trả lời xuất hiện:
[Nguyễn Trạch]: Đổi sang học sáng. Hoặc học trong mơ. Tùy. Nhưng 7 giờ tối, em phải có mặt.
Tôi nghiến răng, nghiêm mặt nhìn màn hình máy tính.
Tên này đúng là có thù tất báo! Và tôi người tưởng đã chôn vùi quá khứ, nay lại bị chính quá khứ trói chặt bằng một nụ hôn không kịp suy nghĩ.