Ngày dự tiệc, trời quang đãng, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống tạo thành một tầng ấm áp.
Dù mới đầu tháng hai, thời tiết vẫn còn se lạnh. Khi ra ngoài, một cơn gió bất chợt thổi qua, Lệ Thịnh dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Dung Duyệt. Nàng mặc bộ váy hồng phấn, vạt váy dài khẽ chạm đất, trên đầu cài nghiêng chiếc trâm bộ diêu hắn tặng, viên hồng ngọc áp sát má, toát lên vẻ kiều mị.
Lúc này, được Cửu Tư đỡ, nàng đi sau Lệ Thịnh, nhưng khi cơn gió thổi qua, nàng khẽ rùng mình. Là nữ nhân, ai chẳng muốn mình xinh đẹp. Dung Duyệt cũng không ngoại lệ. Bộ váy xuân mỏng manh tôn lên vòng eo thon gọn, dáng người lả lướt, trông vô cùng bắt mắt.
Lệ Thịnh khẽ nhíu mày, ra lệnh cho nha hoàn đi lấy áo choàng. Hắn tự tay khoác áo lên cho nàng. Chiếc áo lông trắng tuyết dán vào gương mặt, khiến Dung Duyệt lập tức thả lỏng. Nhưng ngay sau đó, nàng nghe hắn trách: “Biết rõ thân thể yếu ớt, còn cố tình ăn mặc mỏng manh như vậy!”
Dung Duyệt cúi đầu, không dám đáp lời.
Nàng khẽ nhấp môi, lông mi run nhẹ, trong lòng thoáng chút tâm tư khó nói. Đây là lần đầu tiên nàng và hắn cùng xuất hiện trước mặt người ngoài. Nàng chỉ muốn mình trông thật xinh đẹp.
Đầu ngón tay trắng muốt nắm chặt khăn tay, mang theo chút tâm tư nhỏ nhặt. Nhưng bị hắn trách như vậy, dù biết hắn lo lắng cho mình, nàng vẫn không khỏi giận dỗi vì hắn chẳng hiểu phong tình. Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play