Từ sau cuộc trò chuyện hôm ấy với Lệ Thịnh, Dung Duyệt không còn nhắc đến chuyện hồi kinh nữa.
Hôm đó, Lệ Thịnh ôm nàng thật lâu, giọng như mang theo chút cảm xúc khó tả, hắn nói: “May mắn.”
Dung Duyệt không hỏi hắn may mắn điều gì. Nàng mơ hồ đoán được, chuyện giữa Ôn Vương và nữ nhân kia, có lẽ cũng giống như nàng và hắn vậy. Thân phận như một bức tường ngăn cách, dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua. Ôn Vương cầu mà không được, còn hắn thì lại ôm chặt lấy nàng.
Dung Duyệt nép vào ngực hắn, đôi tay khẽ vòng qua hông, nhẹ nhàng siết chặt. May mắn thay, người bị ngăn cách không phải là hắn.
La phủ chiếm một khoảng đất rộng lớn, ở thành Ngô Châu được xem là bậc nhất. Với đám nha hoàn, gã sai vặt và quân Lệ gia, phủ đệ này lúc nào cũng náo nhiệt khác thường.
Năm Thuận Vũ thứ ba mươi là năm đau khổ nhất của Dung Duyệt, nhưng cũng là năm nàng cảm thấy may mắn nhất. Năm ấy, Ngô Châu gặp đại hạn. Lần đầu tiên nàng đến phố Bình Dư, nàng đã nghĩ năm này sẽ còn khó khăn hơn trước. Nhưng rồi, hắn đã cứu nàng khỏi đám dân chạy nạn.
Nàng vẫn nhớ lần đầu gặp hắn, ánh mắt hắn lướt qua nàng, thoáng thờ ơ, chẳng chút để tâm. Khi ấy, nàng cũng không ngờ hai người lại có ngày như hôm nay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT