Cuối tuần rảnh rỗi, nếu là mấy ngày trước thì Hạ Cẩm Trình chắc chắn ngủ nướng tới tận 10 giờ mới lết khỏi giường, rồi sau đó lười biếng nằm nhà nguyên ngày, chẳng buồn bước chân ra ngoài.
Nhưng hôm nay khác nha, tuy vẫn không định đi đâu, nhưng vì có Husky ở nhà, Hạ Cẩm Trình quyết tâm làm một ông chồng tốt bụng, dắt chó ra ngoài tung tăng hóng gió.
Quản gia đã nhờ người làm riêng cho một cái vòng cổ có gắn định vị, còn có thể kết nối với chủ nhân, thủ công bằng da thật xịn sò, thẻ tên chó cũng xinh xắn miễn chê.
Husky là chó từng sống lang thang, chưa bao giờ đeo vòng cổ bao giờ, lần đầu bị đeo vào thì còn thấy lạ lẫm, cứ dùng móng cào cào cái thẻ treo trước cổ. Hạ Cẩm Trình xoa đầu nó, nhẹ nhàng giải thích:
“Cái này là đeo lúc ra ngoài, về nhà thì tháo ra.”
Anh vốn chẳng mong Husky hiểu được mình nói gì, ai ngờ con chó này cứ lần lượt làm anh thay đổi nhận thức về giống loài khuyển, lần này nó vậy mà hiểu thật!
Husky thế là không đụng vào cái thẻ nữa, nghiêng đầu “gâu” một tiếng:
“Ghi nhớ rồi nha ~”
Hạ Cẩm Trình dừng một chút, thay đồ thể thao rồi dắt nó ra khỏi nhà.
Giống chó Husky trời sinh là kiểu vận động viên, siêu năng động, lại ham vui, với cái thế giới mới toanh này tràn đầy tò mò. Nghe nói được ra ngoài là đã muốn “bung xõa", đi theo anh ra khỏi cổng lớn là lập tức phóng ra chạy hớn hở.
Tiếc là chưa chạy được bao xa thì đã bị dây dắt chó kéo ngược lại, dù có quẫy tứ chi thế nào cũng không thoát ra nổi, quay đầu lại nhìn chủ nhân với vẻ mặt ngơ ngác:
“Gâu gâu gâu!” - ( Gì zậy trời?! Tôi bị dính chiêu Định Thân Thuật hả?! Hú hồn con chồn luôn á! )
Hạ Cẩm Trình bước đến, khẽ búng ngón tay lên đầu nó, nghĩ nghĩ rồi tháo luôn dây dắt chó ra, dù sao trên điện thoại anh cũng có thể định vị Husky.
“Đừng chạy lung tung.” Hạ Cẩm Trình một tay cầm dây dắt chó, một tay nhéo nhéo cái tai lông xù to bự của nó, “Không thì sẽ không tìm ra mày đâu.”
Husky nghe hiểu, ngửa đầu “gâu ~” một tiếng - ( Không sao đâu chủ nhân, anh tìm không thấy em thì để em tìm anh vậy ~ yên tâm đi ~).
Thế đấy, cái con chó này đúng là có niềm tin mãnh liệt vào khả năng định hướng của bản thân. Mà không hiểu cái niềm tin đó từ đâu ra, đúng kiểu: “Không biết mình là ai luôn!”
Husky hồi trước sống ở một thị trấn nhỏ bên kia núi Minh Tú, thỉnh thoảng cũng đi dạo dọc đường lớn về phía trung tâm thành phố, nhưng chưa bao giờ tới phía bờ biển núi Minh Tú. Vì thế cái gì nó cũng thấy lạ lẫm: lúc thì chạy lại nhìn đàn kiến bò bên lề đường, lúc thì tò mò đào đào cái hang chuột nào đó, lúc thì đứng trên bãi biển ngắm trời ngắm biển, hóng gió mát rượi, lặng lẽ suy nghĩ chuyện chó đời, mặt nghiêng trầm tư như nghệ thuật gia– đúng kiểu Husky văn nghệ!
Hạ Cẩm Trình hai tay đút túi đi thong dong theo sau nó, thi thoảng hứng lên còn lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh hoạt bát dễ thương của con cún.
—— Dù sao thì có chó rồi, Hạ tổng đây cũng hơi muốn khoe khoang một chút.
Một người một chó đang nhàn nhã dạo phố thì bị tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí.
Hạ Cẩm Trình móc điện thoại ra nhìn, rồi áp vào tai: “Alo.”
Husky nghe thấy tiếng người liền nghiêng đầu, chạy về bên anh, ngửa cổ nhìn lên. Nó phát hiện cái hộp đen mà loài người hay cầm kè kè đó, toàn là vừa nhìn vừa lẩm bẩm một mình, đúng kiểu có bệnh á! Hạ Cẩm Trình hơi cúi người xoa xoa đầu nó, ngón tay thon dài khẽ búng búng lên tai, Husky lập tức giật tai tránh đi rồi ngồi xổm xuống cạnh chân anh.
“Cẩm Trình, lần trước cậu chẳng bảo muốn làm quen với đoàn phim Lưu Vân Truyền à? Tối nay ông già tôi tổ chức tiệc từ thiện, nữ chính phim đó cũng tới đấy, cậu có muốn đi không?” Người gọi điện tên Tề Khải An, là con út của Chủ tịch Tề Thị. Do tuổi gần bằng Hạ Cẩm Trình, nên từ lúc anh về nước, dưới ý tứ "bảo kết giao" của phụ huynh, hai người bắt đầu chơi chung với nhau.
Tính cách Hạ Cẩm Trình thật sự không tốt, nói trắng ra là từ nhỏ sống trong môi trường vặn vẹo, thiếu vắng một người lớn biết cách dạy dỗ nên anh cực kỳ u ám và "hơi điên". Hơn nữa giờ giá trị bản thân lại tăng vọt, bạn bè đồng trang lứa gặp anh đều một kiểu tâng bốc, thành ra Hạ Cẩm Trình chẳng xem những người đó ra gì, càng chẳng quan tâm họ tới gần mình với mục đích gì.
“Biết rồi.”
Anh không nói sẽ đi, cũng không nói không đi. Tề Khải An chẳng vì thế mà cụt hứng, ngược lại còn đùa cợt một câu:
“Vậy có cần tôi chuẩn bị bạn nữ cho cậu không? Hoặc nếu tới nơi mà thấy ai vừa mắt thì triển luôn cũng được!”
Nghe thì như đùa, nhưng câu này là do Tề Khải An đã cân nhắc kỹ càng trước khi buông ra, vừa thể hiện thân thiết, vừa không làm mất lòng vị đại thiếu gia này.
Hạ Cẩm Trình thừa biết mấy người này ngoài mặt thì ăn chơi, bên trong thì đầu óc loằng ngoằng không kém gì thương nhân lão luyện. Nhưng anh cũng không mấy quan tâm, cúi đầu liếc nhìn Husky đang ngoan ngoãn ngồi xổm cạnh bên, chẳng hiểu sao khoé miệng hơi cong lên, nói:
“Không cần, tôi có bạn rồi.”
Bên kia điện thoại, Tề Khải An vừa dàn xếp xong liền tự nhiên nói luôn:
“Gần đây Hạ tổng có bạn gái hả? Vậy tôi phải chúc mừng cậu một cái, cuối cùng cũng thoát kiếp F.A rồi!”
Cười ha hả vài câu, như sợ Hạ Cẩm Trình không đủ kiên nhẫn nghe tiếp, hắn lập tức đi thẳng vào vấn đề:
“Thư mời tôi sẽ cho người mang tới Minh Tú sơn trang, tám giờ tối, cậu tới thì tôi ra đón.”
“Ừ.”
Hạ Cẩm Trình cúp điện thoại, cúi đầu nhìn nhìn Husky, nụ cười trên môi càng lúc càng rõ.
Thư mời nhà họ Tề nhanh chóng được đưa đến, lão quản gia nghe nói cậu chủ muốn dắt theo con chó… à không, phu nhân, đi dự tiệc thì nhất thời choáng váng, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh sáng mai các thể loại tin đồn tào lao về cậu chủ nhà mình bay khắp group chat, rồi thêm cả đám dân mạng vào chửi nữa chứ…
Không biết nếu ông chủ già mà biết hết mấy chuyện này, có khi tức đến bật dậy từ trong mộ cũng nên.
Tiếc là cho dù quản gia có nghĩ gì, với cái kiểu tính cách như Hạ Cẩm Trình, làm sao có thể vì vài câu chanh chua hay lời mắng mỏ cay nghiệt của thiên hạ mà đổi cách sống? Được thôi, anh sẽ càng làm mấy người đó tức hơn, khiến cho đám không ưa nổi anh nhưng cũng chẳng làm gì được phải nuốt tức vô bụng.
Phu nhân Husky được Hạ Cẩm Trình đích thân dùng khăn ướt lau sạch móng và lông, lo lắng phu nhân đến yến tiệc không được ăn no, anh còn chu đáo dặn cho ăn ở nhà trước bảy phần, cuối cùng lại lôi ra từ phòng cất giữ cái vương miện nạm đá quý lấp lánh, long lanh lấp la lấp lánh đội lên đầu cẩu phu nhân, xong xuôi mới dắt ra khỏi cửa.
“Ngao ngao ~” Husky cùng hắn ngồi ở ghế sau xe, hơi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: Ủa chứ bây giờ là tụi mình đi đâu vậy nè? — Vương miện trên đầu cũng rung rung theo, ánh mặt trời chiếu vào lập tức phản chiếu ra cả bầu trời lộng lẫy, vừa ngu vừa đẹp vừa đáng yêu, nhan sắc thì cứ gọi là bùng nổ luôn!
“Đi một nơi rất vui.” Hạ Cẩm Trình khẽ nhếch môi cười, tay xoa nhẹ lưng đầy lông nâu của nó, ra hiệu cho tài xế khởi hành.
Bữa tiệc từ thiện buổi tối do nhà họ Tề tổ chức được đặt tại khách sạn lớn Đế Nhã ngay trung tâm thành phố. Khung cảnh sang trọng, khí chất đẳng cấp, khách mời toàn những minh tinh nổi tiếng và phú hào khắp cả nước. Tề thị lại là doanh nghiệp nội địa trụ cột của Hoa Quốc, cho nên ai nấy đều vui vẻ nể mặt Chủ tịch Tề.
Hạ Cẩm Trình đi Bentley đến trước khách sạn Đế Nhã, Tề Khải An cùng cha mình – Chủ tịch Tề – nghe tin lập tức tự mình ra đón tận cửa, trong mắt người ngoài thì đúng là cho Hạ Cẩm Trình đủ mặt mũi luôn.
“Ha ha ha, Hạ tổng! Chúng tôi mong cậu muốn dài cổ luôn đó!”
Chủ tịch Tề Trường Nghĩa tầm 50 tuổi, người tròn tròn mũm mĩm, đứng cạnh Hạ Cẩm Trình cao mét tám tám thì y như cây xúc xích đứng cạnh ổ bánh mì vậy, tự dưng nhìn thôi cũng thấy hơi buồn cười.
Bị Chủ tịch Tề bắt tay lắc một hồi như muốn rụng khớp, Hạ Cẩm Trình vẫn nhẫn nại hàn huyên đôi ba câu, rồi mới kín đáo rút tay về.
Tề Khải An đứng bên cạnh thì cố rướn cổ nhìn vô trong xe, ngoài cái đầu chó đang tò mò thò ra cửa sổ, tuyệt nhiên không thấy mỹ nhân nào như tưởng tượng, liền cười hì hì hỏi:
“Hạ tổng nói dẫn bạn gái theo mà? Ủa đâu mất tiêu rồi?”
Tiệc từ thiện lần này còn mời kha khá minh tinh tuyến mười mấy, nghe xong là biết xếp hạng cỡ nào rồi đó, ai cũng nghe nói cổ đông lớn của Phúc Thế – tập đoàn có máu mặt – cũng sẽ tham dự, nên dù thế nào cũng phải qua coi mặt cái đã. Đến khi mấy nàng/mấy ổng nhìn thấy Hạ Cẩm Trình ngoài đời còn đẹp trai hơn cả bìa tạp chí, dáng người thì cao ráo thon dài, ai nấy đều đứng đơ tại chỗ, trong lòng cùng nghĩ: Trời ơi, mà được người đàn ông thế này để mắt tới thì đúng là kiếp trước chắc cứu cả ngân hà mới được đó!
“Bạn gái?” Hạ Cẩm Trình lắc đầu, “Tôi không có bạn gái.”
Tề Khải An ngạc nhiên hỏi:
“Vậy lúc trước cậu bảo dẫn bạn nữ theo mà?”
“Tôi không dẫn bạn nữ, tôi dẫn A Phong.” Dứt lời, Hạ Cẩm Trình xoay người, bế con Husky đang thò đầu ra cửa sổ lên, cong môi giới thiệu:
“A Phong chính là bạn tôi hôm nay. A Phong, tới, chào mọi người đi nào.”
Nắm lấy cái móng lông xù của nó quơ quơ chào mọi người, nhìn con chó ngốc nhà mình mà cười đến mức toàn mặt đều là cưng chiều.
Husky hơi nghiêng đầu, vui vẻ nhìn cha con nhà họ Tề, “Gâu gâu gâu ~” - ( chào mấy người nha, chào cả tổ tiên mấy người luôn ~).
Cha con họ Tề & đám minh tinh đang hóng chuyện từ xa: “……………………”
Tề Khải An như bị gió cuốn bay, Ủa alo alo! Hạ tổng, chơi vậy chơi ai chơi lại??!
Còn mấy minh tinh mặt trang điểm kỹ lưỡng thì cứ đứng đực ra, kiểu ủa ủa? Có chơi kiểu này nữa hả???
Đám phóng viên được Khương thị mời đến thì lập tức như được tiêm thuốc tăng lực, nhào vô giơ máy ảnh điên cuồng chụp hình Hạ Cẩm Trình và “bạn” của hắn – một con cẩu. Trong đầu thì nghĩ luôn tiêu đề:
《Hạ thiếu gia lai Tây quốc tế, ôm cẩu tới tiệc từ thiện: là tuyên bố ngầm khước từ dàn mỹ nhân, hay là...》
Cái tiêu đề kiểu nửa kín nửa hở mà giật gân thế này, không leo top search thì hơi phí!
Gừng càng già càng cay, Chủ tịch Tề cười to một tiếng, vỗ bụng nói:
“Xem ra Hạ tổng đúng là yêu chân thành con Husky này thật rồi, người ta nhìn vô là thấy mê quá trời mê ha ha ha, thôi nào, vô trong nói chuyện tiếp.”
—— nói thật thì ông ấy cũng không hề nói sai, rất nhiều người đúng là ghen tị vị trí của Husky… trong lòng Hạ Cẩm Trình.
Hạ Cẩm Trình không giải thích gì thêm, cong môi đi vào khách sạn cùng họ.
Bữa tiệc từ thiện do Tề thị chủ trì cực kỳ náo nhiệt. Dù nhiều người không thích cái tính nổi tiếng khó ở của Hạ Cẩm Trình, nhưng cũng không ai dám chủ động lại bắt chuyện. Tuy vậy, ánh mắt thì gần như đều dính hết vào một người một chó, Hạ Cẩm Trình không buồn để ý, còn Husky ấy hả? Đó là một con chó từng giúp cảnh sát bắt tr·ộm, còn được trao thưởng nữa kìa, lại còn có sự nghiệp có hoài bão đàng hoàng! Mấy cái vây xem trình này, xin lỗi nha, nó không thèm quan tâm!
Chụp hình thì tạo dáng thần sầu, thần thái đỉnh của chóp, đúng chất "idol giới cẩu".
Dù lúc nào cũng giữ khoảng cách với người khác, nhưng riêng với Husky thì Hạ Cẩm Trình lại cưng như trứng hứng như hoa. Anh chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng gãi cằm nó, tay kia móc điện thoại nhắn quản gia chuyên lo cho cún hỏi xem đống trái cây trong yến tiệc có cái nào A Phong ăn được không.