“Cam phấn” là fan của Hạ Cẩm Trình. Như đã nói ở chương trước, anh không chỉ là quý tộc Anh quốc, mà còn là một ngôi sao lai cực nổi tiếng.
Hạ Cẩm Trình ra nước ngoài từ năm 18 tuổi, sau đó do một số nguyên nhân từng tham gia vài bộ phim, trong đó vai nổi nhất là một nam chính trong phim điện ảnh Âu Mỹ song nam chủ. Nhờ ngoại hình xuất sắc, diễn xuất cũng ổn, quốc tịch lại vẫn luôn là Hoa Quốc, ngay cả khi được thừa hưởng tài sản của ông ngoại cũng chưa từng đổi quốc tịch, nên người trong nước rất có thiện cảm với anh, lượng fan nội địa khổng lồ khỏi bàn.
Bài Weibo vừa đăng lên đã lập tức bùng nổ trong cộng đồng fan.
【Anh ơi anh à, nhà tôi – Hạ tổng – sau khi về nước vẫn luôn siêu lowkey, gần như chẳng bao giờ chủ động lộ mặt trước truyền thông. Muốn hóng tin tức của anh ấy, tôi phải ngày ngày cắm chốt ở trang chủ tập đoàn Phúc Thế, thế mà cũng chẳng thấy cái vẹo gì anh ơi anh à! Tưởng đời này hết duyên thấy lại tin tức về ảnh rồi chứ, khóc trong niềm vui quá trời luôn.jpg】
【Thật đó mấy má, Hạ nhà tôi đúng kiểu bị thân phận quý tộc làm lu mờ ánh sáng siêu sao luôn! Rõ ràng có thể dựa vào mặt mà sống, vậy mà lại nằm nhà đếm tiền mỏi tay! Là fan mà tôi không biết nên vui hay tuyệt vọng nữa QAQ】
【Cười đến bật khóc luôn, mà nè, không ai để ý con chó trong lòng ảnh hả? Đó là… là Husky đó?! Người ta nói chủ nào chó nấy, chẳng lẽ ngày thường Hạ tổng mặt lạnh như tiền, thật ra trong lòng lại là một con Husky chính hiệu sao?!】
【A ha ha ha ha ha, miêu tả của tầng trên dễ thương muốn xỉu! Một thiếu gia quý tộc trung nhị bên ngoài nghiêm túc, bên trong là Husky nhí nhảnh – ngầu mà còn dễ thương hết phần thiên hạ luôn á!】
【Ha hả, fan não tàn tới giới hạn luôn rồi. Không thấy con Husky đó gầy thấy cả xương sườn à? Đừng để vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa của thiếu gia che mắt chứ, lỡ đâu là tay ngược cún cuồng thì sao, thương con chó nhỏ ghê á.】
【Cút lẹ đi tầng trên! Tôi nhìn ánh mắt Hạ tổng dành cho cún con rõ ràng là dịu dàng mà! Con Husky đó cũng không rời ảnh nửa bước, nhìn là biết yêu thương nhau thế nào, ngược cái gì mà ngược!】
Mặc cho ngoài kia sóng gió dập dìu, Hạ Cẩm Trình cũng chẳng buồn để tâm. Từ lúc về nước, anh hoàn toàn lui về tuyến sau, chuyên lo công việc sau màn. Mấy tay antifan giờ cũng chẳng đụng được đến sinh hoạt hay sự nghiệp của anh.
Từ lúc Husky tự động theo Hạ Cẩm Trình về nhà, một người một chó tuy chẳng trao đổi nhiều, nhưng rõ ràng thân thiết lên không ít.
Minh Tú trang viên, sáu giờ sáng đúng.
Hạ Cẩm Trình còn đang say giấc nồng thì đột nhiên cảm thấy một tảng đá to từ trên trời rơi xuống đập mạnh vào người. Anh giật mình tỉnh dậy, trong đầu toàn hắc khí muốn xé xác kẻ nào dám đánh úp mình. Vừa ngóc đầu dậy đã nghe một tràng tiếng chó tru vang từ trên người truyền xuống.
“Ngao ngao ô ô ~” ( Ê nhân loại, tính theo giờ hoàng đạo thì giờ là lúc phải dậy rồi đó nha! )
Husky cong môi cười như một con chó Shiba biết cười, cố gắng nhe răng nhe lợi làm một nụ cười ngọt ngào với chủ nhân. Cứ tưởng mỗi lần chủ nhân tỉnh dậy thấy mình cười sẽ vui vẻ cả ngày ấy!
Còn Hạ Cẩm Trình có vui được không thì hổng dám chắc, chỉ biết bây giờ thiếu gia nhà mình chắc chắn không-vui-chút-nào! – Ai mà sáng sớm bị đè tỉnh như bị Thái Sơn đập thẳng mặt thì vui làm sao nổi?
Anh mở mắt ra với gương mặt đen như đáy nồi, toàn thân toát ra khí chất u ám như thể địa ngục vừa mở cửa xả ra làn khói đen ngùn ngụt. Nếu ánh mắt mà biến thành vật chất được, Husky chắc thấy trước mặt là một con ác quỷ toàn thân bị sương đen bao phủ, giống hệt bước ra từ phim kinh dị.
“Xuống ngay!” – Ma vương địa ngục Hạ Cẩm Trình nghiến răng, tay phải vươn ra túm cổ Husky lôi tuột xuống giường.
“Ngao ô ô~” Husky chẳng hiểu gì luôn, tưởng anh đang chơi với mình, lập tức lật bụng nằm ngửa ra, nghiêng đầu duỗi chân cọ cọ tay anh, đáng yêu muốn xỉu.
Loại chó mà chủ đã tức lắm rồi mà vẫn cười hì hì như không có gì là thể loại có thể chọc người điên lên trong 1 giây đó! Với cái tính khó ở của Hạ thiếu, nếu đổi lại là người chứ không phải chó, chắc bị xé xác ném thẳng xuống hồ cho cá ăn luôn rồi!
Nhưng khổ nỗi đây là chó. Mà còn là con Husky do chính tay anh lựa chọn làm “hạ phu nhân”! Hạ Cẩm Trình tức tới nỗi thở cũng nặng nhọc, nhưng cũng không nỡ xử lý một con cún còn chưa hiểu chuyện.
“Ngao ngao ~” Husky vẫn hoàn toàn không biết mình vừa chạy một vòng sát mép tử thần, còn ngửa đầu tru lên giục chủ dậy – chạy một vòng rồi ăn sáng thôi nào! Đồ ăn trong trang viên ngon cực kỳ luôn á!
Hạ Cẩm Trình đau đầu như búa bổ, hít sâu vài hơi cố bình tĩnh lại, rồi hung dữ liếc Husky một cái. Anh vốn đã khó ngủ, giờ bị đánh thức kiểu đó thì đừng mong chợp mắt lại. Đành ngậm ngùi mặc áo choàng lết xuống giường.
Husky ngồi xổm một bên nhìn ảnh rửa mặt thay đồ, rồi hí hửng chạy ra sân, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại: "Nhanh lên đi chủ nhân, mình cùng chạy bộ nè!"
Bình thường Hạ thiếu chẳng phải kiểu người mê thể thao. Mấy chuyện như chạy bộ buổi sáng á? Xí, lười phản ứng luôn.
Mười phút sau.
“Ngao ngao ngao ~” Husky dang bốn chân chạy như bay trên bãi cỏ phía sau lầu chính, vừa chạy vừa tru lên gọi người ta chạy cùng: “ Gâu gâu gâu " - ( Nhanh lên đại ca, cùng quẩy nào! ).
Hạ Cẩm Trình bóp trán vì bị đánh thức, giọng trầm xuống: “Được rồi, chạy xong thì về.”
“Ngao ~” Husky vẫn chưa đủ đô, không chịu về đâu. Quay lại ngậm gấu quần kéo đi: “Đi mà đi mà, sáng sớm không khí mát mẻ, chạy mới tốt cho sức khỏe á!”
Hạ Cẩm Trình trợn trắng mắt: anh là kiểu ai rủ gì làm nấy chắc?! Đừng có mơ!
Mười phút sau nữa.
Anh nhìn cái quần bị ngậm ướt nhẹp đầy nước dãi, đã phát điên với con cún này rồi!
“Đừng có cắn!” Hạ Cẩm Trình đẩy cái đuôi quẫy vòng vòng và con chó điên không ngừng lôi mình chạy bộ ra, cuối cùng đành chịu thua đi theo nó.
Husky thấy người ta rốt cuộc cũng chịu chạy, vui như trẩy hội, phóng vèo đi, rồi ngồi xổm quay lại gọi: “ Gâu gâu gâu " - ( Chủ nhân sao chậm vậy, nhanh lên đi nào! ).
Hạ Cẩm Trình lại lần nữa trợn trắng mắt, lười phản ứng với cái con Husky ngáo ngơ này.
Quản gia đứng xa xa nhìn thấy thiếu gia dậy sớm dắt cún chạy bộ ?, khuôn mặt già nua nở nụ cười mãn nguyện. Trước đây thiếu gia suốt ngày ru rú trong thư phòng, sớm biết một con cún có thể khiến cậu ấy thay đổi nhiều như vậy, ông đã khuyên nuôi từ lâu rồi.
Còn chuyện “hạ phu nhân” gì đó… thôi thôi, tim già chịu không nổi đâu, quên đi quên đi...
Sau khi chạy bộ xong, Hạ Cẩm Trình mặt đen thui dắt Husky quay về lầu chính.
Hầu gái đã chuẩn bị xong bữa sáng, đồ ăn cho Husky cũng được bày biện sẵn sàng.
Hạ Cẩm Trình rửa tay, rửa mặt xong ngồi vào bàn ăn, bên cạnh là bát cơm chó siêu xa hoa của Husky. Quản gia đứng bên cạnh báo cáo: “Thưa ngài, tôi đã liên hệ bác sĩ thú y, hôm nay sẽ tới kiểm tra sức khỏe cho... Tiểu Ha. Trước đây nó là chó hoang, có lẽ cần tiêm phòng đầy đủ.”
Hạ Cẩm Trình gật đầu, sực nhớ ra còn chưa đặt tên cho con Husky này.
Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh Husky chạy tung tăng trên bãi cỏ, bộ lông sạch sẽ bay lượn trong gió, trông như một cơn gió tự do hoang dã mà ngầu lòi.
“A Phong.”
Tên bật thốt ra khiến anh cũng khựng lại, quản gia nghe xong còn bất ngờ hơn, sau đó biến sang lo lắng.
“Cứ gọi tên đó đi.” Hạ Cẩm Trình cúi mắt nói.
Quản gia ngẩn người một lúc mới phản ứng, vội gật đầu: “Vậy tôi sẽ cho khắc tên lên vòng cổ định vị cho nó.”
Hạ Cẩm Trình như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu cho có lệ.
Hôm nay đúng cuối tuần, anh không cần đi làm, ở nhà chờ thú y đến kiểm tra cho A Phong.
Vì A Phong từng là chó hoang, bác sĩ kiểm tra rất cẩn thận, mất khá nhiều thời gian.
Nhưng Husky không phải chó bình thường, cả quá trình kiểm tra rất hợp tác, khiến bác sĩ cực kỳ kinh ngạc.
“Chó ngoan ghê, lại là giống Husky nữa chứ, đúng là thần kỳ.”
Hạ Cẩm Trình nghĩ lại cái sáng sớm "ám ảnh", môi khẽ giật: quả thực thần kỳ thật… Lúc có người thì ra vẻ thanh cao, lúc ở một mình thì như lên đồng… Mưu mô đầy mình chứ chẳng đùa.
Bác sĩ thấy anh không đáp lại, tiếp tục nói về tình trạng sức khỏe: “Bên ngoài trông ổn, nhưng thật ra thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, lại có nhiều vết thương cũ do đánh nhau, chỉ ăn uống bổ sung không đủ, cần thêm thuốc điều trị.”
Kết quả này giống với kiểm tra ở cửa hàng thú cưng trước đó, Hạ Cẩm Trình quay sang nhìn con chó kia, gật đầu: “Được.”
Husky tuy không hiểu hết lời bác sĩ nói, nhưng biết liên quan đến sức khỏe mình, vẫn tin tưởng tuyệt đối ở “người nhà”, nên không quá lo lắng.
Có thể vì vậy mà Hạ Cẩm Trình, vốn tính tình khó chịu, cũng bắt đầu dịu lại với A Phong.
Anh ghi nhớ lời bác sĩ, còn hẹn mỗi tuần đến khám định kỳ. Quản gia tiễn bác sĩ ra cổng.
Hạ Cẩm Trình quay đầu lại nhìn A Phong, thấy nó nghiêng đầu nhìn mình. Anh đưa tay xoa đầu nó: “Ngoan, ăn cơm đi.”
“Ngao ~” A Phong ngửa mặt cười kiểu Shiba: “Em ăn ngoan liền luôn ạ ~”
Đúng là nụ cười động vật nhỏ có sức sát thương cao! Hạ Cẩm Trình nhìn cái mặt vừa ngốc vừa đáng yêu đó, khóe môi – vốn kiệm cười như vàng – cũng không nhịn được khẽ cong lên.
Nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng ép xuống lại.
Hừ.