Minh Tú Sơn nằm ở thành phố ven biển Minh Châu, núi không cao nhưng phong cảnh rất đỗi hữu tình, đúng kiểu “tuy không đồ sộ nhưng nên thơ”. Gần chân núi là một bãi cát trắng tinh trải dài ra vịnh, phía ngoài có quốc lộ vòng quanh, nước biển trong xanh lặng sóng, là địa điểm du lịch tuyệt vời cho những ngày hè oi ả.
Nhưng cái vịnh đẹp như tranh kia, bao gồm luôn cả sau lưng Minh Tú Sơn, từ lâu đã bị dòng họ quý tộc Anh – nhà Foster – thầu trọn, thuộc sở hữu tư nhân, không cho người ngoài bén mảng.
Lão Foster xây một khu trang viên rộng bát ngát trên núi, mặt hướng ra biển, lưng tựa thành phố Minh Châu hoa lệ. Hằng năm có không ít người lái xe đến đây chỉ để vòng vo hóng gió, nhân tiện đoán xem bóng cây rì rào kia đang ẩn chứa bao nhiêu tiền và cảnh đẹp bên trong. Sau khi lão Foster “nghỉ chơi”, toàn bộ gia sản khổng lồ ấy thuộc về cháu ngoại độc nhất – minh tinh lai Hạ Cẩm Trình.
Cách Minh Tú Sơn một ngọn đồi, bên kia chân núi là một khu dân cư bình dân đúng nghĩa – đối lập hoàn toàn với hào quang nhà Foster.
Còn Husky nhà ta – một con chó hoang – thì hoạt động chủ yếu ở khu dân cư này.
Nó mỗi sáng sớm đều chạy đi lục rác ven đường kiếm ăn. Hên thì no bụng cả ngày, còn xui thì... cả đêm đó bụng đói meo, phải ôm bụng cồn cào chui vào mộng mà gặm giấc mơ còn dang dở.
Hôm nay, con Husky lông lá tả tơi đang cắm đầu tìm đồ ăn trong thùng rác thì nghe tiếng khóc hoảng hốt bên cạnh.
“Có ai giúp tôi với! Cháu tôi bị kẹt trong phòng, hu hu…”
Husky dỏng hai cái tai to lên, ngẩng đầu khỏi thùng rác, theo hướng tiếng kêu mà nhìn qua.
Quả nhiên, một bà tầm năm sáu chục tuổi đang đứng ven đường, vừa khóc vừa gọi, còn cố kéo tay vài người đi ngang qua. Nhưng lạ cái là, ai đi qua cũng né tránh, chẳng ai thèm liếc bà một cái.
Bà cụ trên mặt tràn đầy tuyệt vọng, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, cứ kéo từng người một, lại nhận về chỉ là sự ngó lơ lạnh tanh.
Husky cũng thấy mấy cảnh này hoài nên chẳng lấy gì làm lạ, nhưng lần này nó không tiếp tục lục rác nữa, mà bước chậm rãi về phía bà cụ.
Nó đi đến trước mặt bà, ngẩng đầu nhìn, thấp giọng kêu: “Gâu... uuuu ~”
Bà cụ ngừng khóc một lúc, xoay đầu lại nghe tiếng, nhưng khi thấy chỉ là một con chó, gương mặt càng thêm thất vọng.
Bà lẩm bẩm trách trời: “Sao lại là con chó... chỉ là con chó thôi sao...”
Husky chẳng buồn đáp lại, nó bước đi vài bước, rồi quay đầu lại nhìn bà, lại đi tiếp, rồi lại quay đầu nhìn.
Có lẽ vì loài động vật có suy nghĩ đơn giản nên hành động của nó khá dễ hiểu. Bà cụ nhìn nó một lúc, dường như hiểu ra gì đó, liền đi theo, run run hỏi: “Mày... mày thấy được tao sao?”
“Gâu gâu.” Husky gật đầu một cách đầy... nhân tính.
Bà lập tức mừng rỡ, đầu óc cũng chẳng còn phân biệt được rõ ràng nữa, chỉ nhớ duy nhất một việc: phải cứu cháu. Vì sao không tự mở cửa mà phải tìm người khác? Bà quên mất rồi.
“Cảm ơn, cảm ơn! Tao dẫn mày đi.” Bà cụ hí hửng dẫn Husky đi.
Họ không đi xa lắm, nhanh chóng đến một dãy nhà tự xây trông hơi heo hút.
Thị trấn này xa trung tâm thành phố nên chưa được quy hoạch, đường hẹp, nhà cửa chen chúc. Khu này chủ yếu là công nhân thuê trọ – giá rẻ, tiện đi làm.
Bà cụ chắc cũng là dân lao động thuê nhà, bà dẫn Husky đến trước một cánh cửa sắt cũ kỹ bong tróc sơn, lẩm bẩm: “Cháu ơi, cháu của bà còn ở bên trong, ai tới cứu nó đi...” rồi vội vàng lao tới cửa – và bước xuyên vào luôn!
Husky không hề hoảng, nó liếc thấy gần đó có vài người phụ nữ đang tám chuyện, bèn ngửa cổ tru lên: “Gâu... gâu uuuuu ~”
Đám phụ nữ lập tức chú ý.
“Ơ kìa, không phải là Tiểu Ha sao? Nó gào cái gì thế?” Một bà quay lại nhìn, mặt đầy nghi hoặc.
Cái con Husky này hay lo chuyện bao đồng nên ai ở trấn cũng biết. Có lần nó còn được đồn công an phong là “Chó dũng cảm nghĩa khí”, đề nghị cả trấn xem có ai muốn nuôi thì đăng ký.
Dân ở đây thật thà, nhiều người thích con chó to nhìn oai phong nhưng hiền khô này, ai cũng muốn nhận nuôi. Nhưng Husky chỉ mê tự do, nghe nói bị nhận nuôi là chạy vắt giò lên cổ, chui lỗ chó chuồn khỏi đồn luôn, làm người ta dở khóc dở cười. Từ đó, chẳng ai ép nữa, chỉ thỉnh thoảng cho nó ăn thừa thôi.
“Gâu uuuu ~” Husky tru tiếp.
Một bà khác cũng quay lại, chau mày: “Tôi nhớ căn đó có bà già với đứa cháu nhỏ thôi, cha mẹ không ở nhà. Đừng nói là... có chuyện gì rồi?”
“Thôi chết, đi gọi chủ nhà mở cửa xem sao.” Cả hai vội đứng dậy đi tìm chủ nhà.
Chủ nhà đến rất nhanh. Vừa nghe mấy bà hàng xóm kể, bà cũng nhớ ra hình như hai hôm rồi không thấy bà cụ ôm cháu ra tắm nắng, bèn hốt hoảng cầm chìa khóa mở cửa.
Cửa sắt vừa mở, chưa cần bước vào, mọi người đã thấy một người nằm sóng soài giữa phòng khách nhỏ xíu.
Mọi người hốt hoảng ùa vào – bà cụ đã tắt thở.
Chủ nhà vội ôm đứa bé mặt đỏ gay, đang hôn mê ra ngoài: “Trời ơi... làm bậy quá mà!”
Husky không vào nhà, chỉ đứng nhìn bà cụ – nay đã thành hồn ma – ngơ ngác nhìn thi thể mình. Nó lại cúi đầu thở dài.
Chủ nhà báo cảnh sát, người đến rất nhanh.
Trong số đó có anh cảnh sát Tiểu Lưu từng đề xuất nhận nuôi Husky. Con cẩu vừa thấy anh là chuồn lẹ, sợ lại bị bắt về “an cư lạc nghiệp”.
Nó trốn vào con ngõ nhỏ gần đó, đứng chờ một chút, thì thấy hồn bà cụ đi đến, ánh mắt tỉnh táo lại, dường như đã hiểu rằng mình đã chết.
“Cảm ơn mày nha, mày là một con chó tốt.” Bà cụ nửa ngồi xổm xuống vuốt đầu Husky, dần trở nên trong suốt.
“Gâu ~” Husky nghiêng đầu, ngại gì khách sáo chứ ~
“Cháu tôi đưa vào viện rồi, cảnh sát cũng báo cho ba mẹ nó. Tao phải đi.” Bà cụ mỉm cười rồi tan biến, chỉ để lại vài tia sáng ngà ngà rơi lên người Husky.
“Cảm ơn mày, tạm biệt.”
“Gâu gâu ~” Husky giơ móng vuốt lấm lem vẫy vẫy, tạm biệt nha ~
***
Hạ Cẩm Trình vừa ra khỏi công ty thì bị Chương Tư Nguyên bám lấy như đỉa.
“Cẩm Trình à, anh tính về Hạ gia thiệt hả? Mình đi chơi đi mà ~”
Chương Tư Nguyên mặt dày leo lên ghế phụ, rõ ràng đã thắt dây an toàn, nhưng cái dây bé tí kia rõ ràng là không chịu nổi cái dáng uốn éo “ngọc nữ thoát xác” của anh ta. Suốt dọc đường toàn là động tác thân mật, cả người gần như dính sát lên người Hạ Cẩm Trình.
Một làn hương thơm lượn lờ theo cử động của hắn bay sang, Hạ Cẩm Trình lập tức bẻ tay lái, thắng cái “két!” bên vệ đường, mở cửa xe bước xuống không nói một lời.
“Phịch” – cửa xe đóng cái rầm như muốn cắt đứt luôn cả mùi nước hoa xịt quá tay.
Chương Tư Nguyên sững người nhìn theo bóng lưng nghênh ngang bỏ đi của đối phương, y như thể người này vừa chạm vào xe anh ta là xe bị ô uế luôn rồi. Hắn nhìn theo một lúc, rồi gỡ dây an toàn, cũng nhảy xuống xe chạy theo.
“Hạ Cẩm Trình! Anh đứng lại đó cho tôi!”
Chương Tư Nguyên bước nhanh mấy bước đuổi tới, chìa tay định kéo tay anh.
“Biến!”
Hạ Cẩm Trình gạt phăng tay hắn ra, quay đầu định đấm người.
Chương Tư Nguyên sợ quá vội lùi liền mấy bước.
Còn Husky nhà ta hôm nay không la cà ở khu trọ quen thuộc nữa, mà khập khiễng vẫy đuôi lượn sang khu đô thị trung tâm xem náo nhiệt. Nó định xem thử có ai cần giúp đỡ không, biết đâu lại có “cơ duyên mới”.
Vốn dĩ Husky chỉ là một con chó hoang bình thường, ngày ngày đi lục rác, thỉnh thoảng còn phải tranh giành địa bàn với mấy con chó khác. Cho đến một hôm, nó giúp một người vừa chết thực hiện tâm nguyện, rồi nhận được một chút năng lượng thần kỳ từ linh hồn đó, khiến đầu óc nó bỗng dưng sáng láng ra. Từ đó, nó vô thức bị thu hút bởi luồng sức mạnh ấy, bắt đầu chủ động giúp đỡ những linh hồn khác, đầu óc cũng ngày càng tỉnh táo, hiểu được những chuyện mà loài chó bình thường không thể hiểu.
Husky đi men theo vỉa hè, vừa ngáp vừa lết xác về chỗ cũ, thấy hai người đang đứng nói chuyện phía trước, cũng chẳng thèm né, tính đi thẳng qua giữa.
Có lẽ do sống ở thị trấn nhỏ nên người dân hiền lành, hoặc có thể do lý do nào khác, nên Husky không sợ con người lắm, càng không sợ hai người này. Dù gì quần áo khí chất của hai ông cũng sang chảnh, nhìn không giống kẻ xấu. Vậy nên nó cứ thế… xông thẳng qua.
“Mẹ kiếp! Theo dõi tôi lên trời xuống đất vậy rốt cuộc là muốn gì?”
Hạ Cẩm Trình không bỏ đi nữa, nhưng ánh mắt giận đến nỗi nhìn ai cũng muốn rớt tóc gáy.
Anh nổi tiếng là người nóng nảy, mà Chương Tư Nguyên thì lại là loại “đầu đâm tường không quay đầu”, kiểu càng bị đánh càng dính. Hắn nheo mắt đánh giá Hạ Cẩm Trình một lượt từ trên xuống dưới, ánh nhìn lả lướt đến mức anh suýt nữa lại vung tay đấm phát nữa.
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, bằng một giọng điệu tưởng nghiêm túc mà nghe xong muốn xỉu:
“Cẩm Trình à, em biết anh thích đàn ông. Lấy em là tốt nhất mà, hai ta môn đăng hộ đối, cha mẹ hai bên cũng dễ chấp nhận, anh nói đúng không?”
Hạ Cẩm Trình nghe xong câu đó mà mặt kiểu:
“Ủa alo? Cậu tỉnh không?”
Anh cười khẩy một tiếng, rồi tiện tay chỉ thẳng vào con Husky dơ dáy vừa lướt qua giữa hai người:
“Cưới cậu, tôi còn thà cưới nó!”
Lời này đúng chuẩn là đang sỉ nhục người ta, đôi mắt hoa lệ của Chương Tư Nguyên tức thì đỏ hoe.
Cái con bị gọi là “chó hoang dơ dáy” Husky ngẩng đầu liếc nhìn gã nam nhân vừa chỉ vào mình, vẫy vẫy đuôi, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Hạ Cẩm Trình thu ánh mắt về với vẻ mặt khó chịu, xoay người định rời đi. Ai ngờ Chương Tư Nguyên bỗng dưng hét lên: “Được! Chỉ cần anh khiến nó đồng ý gả cho anh, tôi, Chương Tư Nguyên, thề cả đời này sẽ không dây dưa anh nữa!”
Hai người họ quen nhau từ hồi mười mấy tuổi, Chương Tư Nguyên từ trong nước theo đuổi hắn ra nước ngoài, rồi lại từ nước ngoài theo về lại trong nước, trước trước sau sau cũng phải có bảy tám năm. Nhưng tình cảm là thứ đâu phải cứ mặt dày theo đuổi là được như ý. Có lẽ là vì tính tình Hạ Cẩm Trình vốn đã không tốt, bị hắn dây dưa suốt từng ấy năm, giờ thật sự phiền chết đi được, biết rõ hắn đang lấy mình ra để trêu đùa, nhưng vẫn một miệng đáp: “Được, lời này là anh nói đấy.”
Chương Tư Nguyên thấy hắn đồng ý gọn lỏn như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Nhưng nhìn về phía cái con Husky lông còn chưa sạch nổi kia, nghĩ đến thói ở sạch như cưỡng chế của Hạ Cẩm Trình, trong lòng lại thấy yên tâm trở lại, nói: “Được, tôi là đại trượng phu, đã nói là làm!”
Nhưng dù có đuổi theo cái người đàn ông này suốt từ trời Nam tới đất Bắc, hắn cũng chẳng hiểu được cái bản chất điên rồ đang bị giấu kỹ của Hạ Cẩm Trình.
Hạ Cẩm Trình nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu đầy ẩn ý, bỗng nhiên xoay người, bước đến trước mặt con Husky đang chậm rãi đi phía trước, đầu gối khuỵu xuống, nghiêm chỉnh quỳ trước mặt nó.
Husky chẳng buồn để ý hai người vừa cãi nhau cái gì, theo phản xạ dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn gã đàn ông trước mặt: Làm gì đấy?
Hạ Cẩm Trình cúi đầu nhìn con chó, hít sâu một hơi, nghiêm túc đưa tay phải ra, mặt mộc, giọng trầm khàn: “Tôi, Hạ Cẩm Trình, hôm nay vừa gặp đã yêu, muốn cưới cậu làm bạn đời của tôi. Nếu cậu đồng ý, xin hãy đặt bàn… móng vuốt của cậu lên tay tôi.”
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Cẩm Trình chưa từng nuôi chó, chỉ từng xa xa thấy tụi trẻ con chơi trò bắt tay với cún cưng. Hắn không biết có phải con nào cũng biết trò này không, nhưng hắn thật sự bị Chương Tư Nguyên bám dai quá rồi, cái gen điên cuồng trong người hắn nổi lên, quyết định chơi lớn một phen.
Mấy hôm nay Husky nhờ giúp mấy linh hồn hoàn thành tâm nguyện mà nhận được ít năng lượng, nên dần dần hiểu được phần lớn lời của loài người, nhưng có vài câu vẫn mơ hồ không rõ, giống như lời gã đàn ông này vừa nói, hắn cũng chỉ hiểu cỡ… một nửa.
Nhưng không sao hết nha! Husky nghiêng đầu nhìn bàn tay thon dài trước mặt, vui vẻ nâng cái móng vuốt bẩn bẩn của mình đặt lên — nó thích tiếp xúc với con người mà! ( *^-^)-[đặt móng vuốt lên]~