“Kỹ thuật này thật là thần kỳ, cực kỳ tự nhiên luôn á.” Tư Viễn Phương rõ ràng vẫn còn đang rối rắm cái màn chỉnh mặt kiểu “hệ thực vật” kia.
Anh thậm chí còn phóng to ảnh lên, soi từng nét một, vừa soi vừa tấm tắc khen: kỹ thuật này đúng là đỉnh khỏi nói.
Nhâm Dương thì mặt không cảm xúc, đứng nhìn người đối diện khen nức nở cái mặt cực kỳ chân thật tự nhiên của hắn là “nghệ thuật nhân gian khó có”, chờ đến lúc Tư Viễn Phương kéo màn hình tới đôi mắt, hắn hơi khựng lại một chút.
Tư Viễn Phương hơi kinh ngạc nhìn về phía Nhâm Dương. Đôi mắt của đối phương lại giống hệt con nít, tròng đen chiếm diện tích còn nhiều hơn cả lòng trắng. Giờ kỹ thuật chỉnh mặt đã lên tới trình độ này rồi à, đến cả mắt cũng chỉnh được luôn sao?
“Cậu không thấy tên tụi tôi giống nhau à? Biết đâu lại là anh em ruột thất lạc lâu năm ấy chứ?” Nhâm Dương mặt không cảm xúc, khoanh tay liếc Tư Viễn Phương.
Tư Viễn Phương thu quang bình về trí não, sau một hồi im lặng, ngẩng đầu lên nhìn Nhâm Dương, thần sắc hơi phức tạp, rồi thở dài một hơi thật nhẹ.
Nhâm Dương: “…………” Hắn bắt đầu tò mò không biết đầu óc đối phương đang bổ não mấy cái tình tiết gì.
Từ giây phút đó trở đi, Tư Viễn Phương – người xem phim lúc 8 giờ nhiều năm – trong đầu lập tức tuôn ra một chuỗi phim dài tập: Nhân Dương Tuyết Điện là anh trai Nhâm Dương, vì là Omega nên không còn cách nào phải về quê xem mắt, sau đó gả vào nhà giàu, còn hắn thì hoàn thành giấc mộng Đại học Đế Đô thay anh ruột.
Anh cũng cuối cùng hiểu được tiền sinh hoạt phí kếch xù của Nhâm Dương rốt cuộc từ đâu mà ra. Tư Viễn Phương không ngờ đến giờ vẫn còn tồn tại loại gia đình trọng A khinh O như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT