Nhậm Dương là một Omega. Ít nhất là trước cái đêm rạng sáng bị ép phải tham gia đại chiến ký túc xá trăm người vì tin tức tố của Alpha phát nổ bất thình lình, cậu vẫn luôn tin như thế.

Nhưng giờ đây, cậu ngồi ngoan như mèo trong phòng y tế, cả người chi chít vết thương lớn bé. Khuôn mặt từng khiến cậu kiêu hãnh giờ đầy những vết móng tay hình hoa, nghiêm trọng nhất là một vết kéo dài từ cằm đến yết hầu, còn rỉ máu cơ chứ.

Là giáo viên chủ nhiệm, La Dạ vừa chạy đôn chạy đáo vừa kéo Nhậm Dương ra khỏi phòng an ninh, nếu không là cậu suýt nữa vì cái trò "giả A cợt nhả" mà bị tống vào đồn cải tạo rồi.

Giờ phút này, La Dạ nhìn Nhậm Dương đầy tâm trạng phức tạp, hồi lâu mới hỏi:
“Tôi hỏi thật, lúc bị đánh có ai nhìn thấy mặt trò không? Chứ nếu bị nhận ra thì tám chín phần là lên tin hot, quê chết được.”

“Chuyện nhảm, đương nhiên là em che mặt rồi. Ngày xưa em sống ở Hoàn Vũ Hải bao nhiêu năm còn chưa bị truy nã dính mặt, chẳng lẽ cái trường rẻ bèo này lại khiến em nổi tiếng? Sau này tốt nghiệp còn sống nổi không?” – Nhậm Dương bĩu môi khinh khỉnh.

Tận đến tối hôm qua, cậu vẫn luôn tin Omega đều là những bé ngoan dịu dàng và tao nhã. Bản thân cậu cũng nỗ lực phát triển theo hướng đó. Ai dè... hóa ra không phải do gien lỗi, mà là tất cả Omega đều có thể rất trâu bò!

“Làm ơn, em còn may mắn đấy, tụi nó toàn nhắm chỗ không quan trọng mà đánh thôi.” – La Dạ vừa thoa thuốc vừa cố nhịn cười.

Nhậm Dương trầm mặc một lúc lâu, rồi ngẩng đầu chỉ vào đôi mắt gấu trúc và mấy vết cào dài trên mặt, trên cổ, hỏi:
“Vậy mặt không quan trọng à? Làm ơn đi, thầy biết em từng có chí lớn là gả vào hào môn mà. Như vậy... em có thể đường đường chính chính làm một mỹ nhân yêu diễm ti tiện, sau đó bị mẹ chồng vứt cho tấm chi phiếu trăm triệu, đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ. Ê, nhìn em kiểu gì đấy, em nói nghiêm túc mà! Trước khi tới Đế Tinh em đã nghiên cứu thị trường rất kỹ, mẫu người như em bây giờ hot rần rần đấy?”

Nice! Gặp đúng sóng phát triển, giá trị bản thân cậu lên vèo vèo như giá đất ngoại ô mở đường.

Nghĩ tới đây, Nhậm Dương còn hơi kích động. Đợi giá trị bắt đầu hạ nhiệt, cậu có thể chơi chiêu giảm 15%, rồi thì…

“Em mơ đẹp quá rồi!” – La Dạ đè đầu cậu xuống, thật sự không nhịn nổi nữa, nhìn đôi mắt gấu trúc đó là buồn cười muốn xỉu.

Nhất là đôi mắt màu đỏ đặc biệt kia, nhìn vào chỉ muốn bật cười.

Phát hiện nét mặt Nhậm Dương bắt đầu đỏ bừng vì tức, La Dạ ho nhẹ:
“Nghe này, bạn học panda thân yêu của thầy, thầy nhớ thầy từng nói... cái chí nguyện gả vào hào môn đó coi như tiêu tan đi. Thực ra, giờ em đã có thể được xem là một Alpha rồi đấy.”

Nhậm Dương nhìn chằm chằm cánh cửa lớn phòng y tế, rồi cắn răng thì thầm:
“Không thể nào. Tu Tư từng dẫn em đi xét nghiệm ba lần, em là một Omega đàng hoàng tử tế!”

La Dạ nhìn cậu, giọng sâu xa:
“Thế em nghĩ tại sao hắn lại dẫn em đi kiểm ba lần?”

Omega hay không thì chưa chắc. Nhưng tử tế? Xin lỗi, chắc chắn là không có cửa!

Nhậm Dương: “…………”
Thầy nói có lý, mà em cãi không lại…

La Dạ đưa phiếu xét nghiệm cho cậu, cười bảo:
“Nghĩ theo hướng tích cực chút coi? Em ấy, thực ra vẫn còn cơ hội… làm rể hào môn đấy.” ( hahaha)

Nhậm Dương: “…………”
Không biết phản bác sao cho vừa, cảm giác như ăn phải một cú twist thần sầu.

Nửa ngày sau, cậu cầm phiếu kiểm tra, nhíu mày:
“Em là chứng rối loạn song trọng tin tức tố, đột biến giới tính lần hai, tỷ lệ toàn vũ trụ là 0.0… Cái mẹ nó, con số kỳ cục thế này là sao hả trời?”

( ý là thụ sở hữu 2 loại giới tính là A và O)

Dù hiện tại có hai loại tin tức tố, nhưng Alpha đã bắt đầu lấn át Omega, tuyến thể lại cũng phát triển hoàn chỉnh, hiện còn đang ở kỳ phát dục thứ hai. Nói cách khác: vẫn có khả năng tăng chỉ số vũ lực.

Tóm lại: So với một Omega bình thường, kết quả kiểm tra cho thấy cậu thiên về kiểu Alpha cơ bắp cuồn cuộn.

Vấn đề giới tính này vốn không khiến Nhậm Dương quá bất ngờ. Nhưng điều cậu không thể tưởng tượng được là… cái bất ngờ này lại nằm ở ngay giới tính của mình.

Cậu đã mất bao năm để miễn cưỡng chấp nhận thân phận Omega, rồi xây dựng thế giới quan mới. Ấy vậy mà chỉ chưa đến nửa năm ở Đế Tinh, mọi thứ tan thành tro bụi.

Quả nhiên, cậu không thích hợp sống ở cái Đế Tinh xui xẻo này!

Trên đời này còn có gì đau lòng hơn việc đang yên đang lành làm bé ngoan dịu dàng, lại bị bắt đổi nghề thành phim hành động?

Có đấy. Chính là khi ngươi vừa thành công xây dựng hình tượng “em bé thỏ ngoan”, thì ông trời cho thẳng ngươi kỹ năng lực điền đấm phát gãy cằm!

La Dạ nhìn sắc mặt nhăn như bánh bao thiu của Nhậm Dương, trầm ngâm an ủi:
“Thôi, đừng buồn nữa. Muốn tìm một Alpha cũng đâu phải không được. Chờ đến khi tin tức tố ổn định là ổn mà. Với lại giờ tụi trẻ bọn em không còn coi AO là để sinh đẻ nữa, song A mới là chân ái kìa.”

Nhậm Dương hừ lạnh, chống cằm, nâng mí mắt:
“Nếu song A là đạo lý chân ái, vậy ABO còn tồn tại làm chi? Cởi quần xong rồi đánh rắm à?!”

Đến giờ, cậu vẫn nhớ rõ cái người giám hộ hãm tài năm xưa dịu dàng bảo cậu về giới tính của mình.

Sau đó còn bắt cậu học đan áo lông suốt hai tháng, vì bảo ở Đế Tinh Omega đều phải biết đan len.

Chỉ có điều… trên tàu vũ trụ chả ai mặc áo len cả, nên cậu đan xong rồi lại tháo ra, tháo xong lại đan vào. Lặp đi lặp lại như file lỗi chưa update.

Nghĩ tới ký ức như trò hề ấy, Nhậm Dương hơi cúi đầu cười khẽ, sau đó đập bốp một cú vào bàn gỗ của La Dạ.

Mấy tên khốn đó, dám đùa giỡn ông!

Khi vừa tới Đế Tinh học, cậu còn hỏi bạn học Omega cùng lớp, cái bạn đó mặt ngu ngơ bảo:
“Học hành kiểm tra á? Cần gì biết đan len?!”

Tụi kia đúng là lợi dụng mình không có học vấn, đầu óc hơi lú!

La Dạ nhìn cái bàn gỗ nứt vỡ giữa phòng, đuôi mắt co giật.

Hắn bỗng hiểu ra tại sao cái đứa ôn thần tinh tế kia năm xưa không nói cho Nhậm Dương biết sự thật về giới tính của mình.

“Thật ra làm Alpha cũng không tệ đâu. Giờ em còn có thể đường đường chính chính vào ký túc xá Alpha kết bạn…” – La Dạ cố an ủi.

“Em mẹ nó bản thân còn là Alpha, lại đi kết bạn với mấy thằng Alpha khác làm cái gì?” – Nhậm Dương tròn mắt nhìn La Dạ: “Thầy suy luận kiểu gì đấy, logic vứt sọt rác à?!”

La Dạ: “…………”

Logic của tên này từ đầu đến giờ chưa bao giờ bình thường cả.

Không còn lời nào, La Dạ đành nghẹn cười, tiếp tục xử lý vết thương cho cậu, lấy bông thấm thuốc chấm vào mắt thâm.

Đôi mắt đỏ sậm ấy, mỗi lần nhìn người đều có vẻ uất ức như thỏ con bị bắt tắm.

“Đừng lo, giữa AO thật ra chả có mấy sự khác biệt. Ở đâu em cũng có thể khiến thiên hạ vui vẻ bằng ánh mắt thỏ đen này.” – La Dạ quăng bông gòn vào thùng rác, nhìn Nhậm Dương, nghiêm túc nói.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà phì cười.

Nhậm Dương liếc hắn, hừ lạnh một tiếng, vắt chân lên bàn, chỉ vào mắt mình:
“Ít nhất thì giúp em xin nghỉ mấy ngày đi. Thông cảm cho idol có hình tượng chút. Với cả, giáo thụ ở khu Alpha – Bạch giáo thụ – chắc chắn sẽ nhận ra em nhờ cặp mắt này. Nếu tụi nó khui quá khứ ra, chết cả đám.”

La Dạ cười nhẹ, nghiêm túc từ chối. Hắn biết, với đầu óc này thì Nhậm Dương sẽ tự nghĩ ra cách che giấu quá khứ thôi.

Hơn nữa, tháng sau Bạch giáo thụ phải đi hành tinh khác họp, nghỉ ngơi gì tầm này!

Trước đây, khi còn là một Omega, Nhậm Dương không thể phản kháng, nhưng giờ… Ha ha. Luật nhân quả không chừa ai!

La Dạ từ lâu đã biết, trong xương Nhậm Dương là một thằng con trai kiêu ngạo khó thuần. Bao năm bị áp lực mài giũa, khiến cậu phải giả vờ dịu dàng vô hại.

Nhưng dù qua bao lâu, trong mắt La Dạ, Nhậm Dương vẫn là cái thỏ mắt đen có thể trộn sa tế vào bồn cầu nhà người khác!

Theo La Dạ nghĩ, loại trẻ con thiếu bài học xã hội như vậy, nên bị ném vào trường huấn luyện Alpha cho ra dáng tí!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhậm Dương (hốc mắt sưng vù): Quá khó rồi, rõ ràng ta chỉ muốn làm một Omega nhỏ yếu bé bỏng thôi mà…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play