La Dạ thở phào một hơi, trong lòng có chút buồn bã nhưng đồng thời cũng dâng lên một cảm giác may mắn mạnh mẽ — ít nhất thẩm mỹ của Nhậm Dương vẫn còn bình thường, ít nhất hắn vẫn cảm thấy đôi dép lê này xấu hoắc!
Nhậm Dương ngơ ngác nhìn đôi dép lê của mình, biểu cảm hơi phức tạp, bởi vì hắn có một bí mật giấu suốt nhiều năm, chưa từng nói cho bất kỳ ai biết.
Hắn hiện tại là một alpha nhưng bẩm sinh bị mù màu đỏ-xanh. Dù không rõ di truyền từ bên cha hay mẹ — mà hắn cũng chẳng biết mình là con ai.
Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên điều khiển phi thuyền, vì không phân biệt được đèn xanh đèn đỏ mà bị Sở Giao thông Đế Tinh dí chạy tới tận Hải Vực Vũ Trụ. Cũng nhờ lúc đó hắn mới biết mình bị mù màu.
Sau này có trí não Tuyết Điện hỗ trợ, hệ thống sẽ tự động phân biệt đèn xanh đèn đỏ và nhắc hắn khi nào được đi, khi nào phải dừng, thế nên bệnh mù màu của hắn không ai phát hiện ra cả.
Nhưng đời nào hắn nghĩ được là mình lại thua dưới tay cục giao thông một lần nữa, lần này vì… lái xe không bằng. Quả nhiên làm người đừng có mơ mộng may mắn chi hết.
Cho nên hắn quyết định, chỉ cần lấy được bằng lái, nhất định sẽ đến đập tan cái nơi chết tiệt đó!
Nhưng chuyện đó tạm thời không quan trọng. Giờ phút này, Nhậm Dương lặng lẽ cúi đầu nhìn đôi dép lê màu xanh lá dưới chân. Trước đó hắn vẫn luôn tưởng chúng là màu vàng…
Vui thì vui, nhưng giờ Nhậm Dương lại gấp rút muốn tìm cái cớ để chứng minh gu thẩm mỹ của mình tuyệt đối không thể như vậy!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT