Tư Viễn Phương im lặng một lúc, sau đó nhanh chóng xách bình giữ nhiệt của mình trên bàn rồi đi thẳng ra cửa: “Tôi đi học trước đây, tạm biệt.”
Tiếng bước chân anh có phần gấp gáp, chẳng mấy chốc đã mất dạng.
Nhìn thời gian xong, Nhậm Dương khẽ cười, tiện tay nhét hai viên thuốc ức chế tin tức tố vào miệng, cũng lười đọc tờ hướng dẫn sử dụng, miễn không chết là được, xung hay không xung cũng chả quan trọng.
Vì thủ tục chuyển khoa còn đang xử lý nên hai ngày nay hắn tạm thời không cần đi học.
Có điều, điều khiến hắn thấy vui nhất là cuối cùng cũng thoát khỏi cái ngành học nhức đầu kia cùng đống quản lý rối rắm rồi!
“Ai Dương ca, sáng nay cậu không có tiết hả?” Tần Tửu Ca vừa mang giày xong, ngó về phía Nhậm Dương đang ung dung ngồi sơn móng tay, tò mò hỏi. Khoan đã???
Tần Tửu Ca chẳng buồn quan tâm tay mình vừa chạm vào vớ, lập tức đưa mu bàn tay dụi mắt một phen. Phải đến lúc này cậu mới chắc chắn không nhìn nhầm – Nhậm Dương đúng là đang sơn móng tay thật!
Nhậm Dương thổi nhẹ lớp sơn móng màu đen chưa khô, hờ hững đáp: “Ngành chưa chuyển xong, không vội.”
Tay hắn đẹp, ngón thon dài, lại chưa từng dãi nắng, nước da trắng đến trong suốt, giờ lại được lớp sơn đen tô điểm, nhìn càng có chút... kiểu kiểu như “vừa bệnh vừa sang”.
Tần Tửu Ca cảm thấy bạn cùng phòng của mình có hơi giống mấy sinh vật trong truyền thuyết nhiều năm trước – ma cà rồng – vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm ngập mặt.
Do hoàn cảnh gia đình, Tần Tửu Ca cũng từng tiếp xúc không ít người trong giới giải trí, kiểu tính cách nữ tính hay O khí cậu gặp không thiếu, nhưng Nhậm Dương lại khác. Dù làm mấy trò khiến người ta phát điên thật đấy, nhưng khí chất toát ra thì vẫn bá đạo không ai bằng.
Đôi mắt đỏ ấy lúc nào cũng mang cảm giác trên cao nhìn xuống, tràn đầy trí tuệ. Tần Tửu Ca tự thấy mình nhìn người cũng không tệ, nhưng lần này lại không thể đọc được gì từ ánh mắt đối phương.
Nhậm Dương chống cằm, nhìn Tần Tửu Ca đang đánh giá mình, khẽ bật cười: “Tần đồng học, tuy tôi biết sắc đẹp của tôi đúng là dễ khiến người ta quên hết mọi thứ, nhưng tôi không thể không nhắc cậu là cậu đã trễ ba phút rồi đó.”
Thật ra năm phút trước hắn đã định nhắc, nhưng ánh mắt đánh giá như sinh vật lạ của Tần Tửu Ca khiến hắn thấy hơi khó ở, nên cứ để mặc đối phương trễ luôn.
Tần Tửu Ca mặt mày tái mét, đeo trí não lên cổ tay rồi cắm đầu chạy ra cửa. Hôm nay là tiết thực chiến, nếu đến trễ, không khéo bị thầy lôi ra làm giáo cụ trực quan luôn!
Nhậm Dương nhìn bóng dáng chật vật ấy, bật ra tiếng cười khẽ. Hắn tiện tay chạm vào trí não trên cổ tay: “Tuyết Điện, lập tức tra hành trình gần nhất của Tư Viễn Phương. Ai, kiểu chơi trò tình báo mà biết tôi và em trai anh ta cùng phòng chắc điên mất.”
“Không nghe rõ. Vui lòng lặp lại ngắn gọn, ví dụ: ‘Tra hành trình hôm nay.’” Giọng máy móc lạnh tanh vang lên bên tai hắn.
Nhậm Dương đưa tay che mặt, thở dài bất lực: “Má, suýt quên là mình đang dùng cái trí não kém thông minh nhân tạo này.”
“Đã tìm thấy thông tin liên quan. Từ khóa: ‘thiểu năng trí tuệ’, còn gọi là khiếm khuyết trí tuệ...” Trí não lại sáng lên.
“Câm miệng!” – Nhậm Dương mặt lạnh phun một câu. Nếu không phải vì Tuyết Điện của hắn đang bị giam cùng phi thuyền thì hắn chẳng bao giờ thèm mua cái trí não vô dụng đến cả con nít cũng chê này.
Bình thường trí não còn chẳng tìm ra được tên Tư Viễn Phương chứ đừng nói tra hành trình, toàn bị lỗi 404 thôi.
Nhậm Dương mím môi, tháo mặt nạ hạ nhiệt trên mặt ném vào thùng rác. Nhìn mình trong gương, vết thương ở khóe miệng đã lành, chỉ còn chút vết bầm xanh tím.
Có điều, quầng mắt thâm kia vẫn nổi bật không chịu biến mất.
Nhậm Dương thở dài nhẹ một tiếng. Biết vậy lúc trước hắn đã mua bảo hiểm mặt mũi rồi. Ít ra thì cũng không uổng cái trận đòn đó, thậm chí biết đâu còn kiếm được một mớ.
“Hắc Mắt Thỏ, tới văn phòng khoa cơ khống một chuyến. Cho cậu mười lăm phút.” Giọng máy đột nhiên vang lên khiến Nhậm Dương, đang tự đắm chìm trong sắc đẹp của mình, giật thót cả tim.
Hắn lấy tay đè lên mặt hít thở sâu mấy cái, nhắc nhở bản thân rằng thứ đồ chơi đắt tiền này vẫn có giá trị, không thể đập vỡ.
…
Nhậm Dương khoác ba lô nhỏ, mặt lạnh như tiền bước trong sân trường. Hắn cảm nhận rõ có nhiều ánh mắt vô thức dõi theo mình.
Ha ha, mười lăm phút thì làm được gì?
Với hắn thì chỉ đủ để vác cái kính áp tròng màu lên, bôi thuốc che vết thương, rồi nhanh tay tút lại mắt. Vì xóc nảy, giữa hai hàng lông mày giờ còn hơi thâm đen một mảng.
Hắn thở dài chán chường, cúi đầu bật trí não châm một điếu thuốc rồi bước nhanh về phía văn phòng khoa cơ khống. Đúng là trí não tệ hại chỉ xứng làm bật lửa.
Đột nhiên có một nam sinh cầm vở chắn đường hắn, hai tay đưa vở ra trước mặt Nhậm Dương: “Bạn học, cậu có thể ký tên vào đây không?”
Nhậm Dương ngước mắt nhìn, lạnh nhạt nói: “Ngại quá, muốn xin chữ ký thì liên hệ với quản lý của tôi nhé, giờ không rảnh.”
Nói rồi hắn rảo bước bỏ lại cậu bạn học đứng đó với ánh mắt như sắp khóc đến nơi.
Cậu bạn học ấy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Nhậm Dương, tay vẫn siết chặt cuốn vở. Một câu “Bạn học hút thuốc phải bị phạt tiền đó!” nghẹn mãi trong họng vẫn chưa nói ra nổi.
Nửa ngày sau, cậu ta đăng tấm ảnh lưng Nhậm Dương lên diễn đàn trường với dòng caption:
#Ai biết tên của cái bạn học trang điểm khói xông, còn hút thuốc trong sân trường, phiền nói giúp tôi với, tôi quyết ghi nhớ thù này!#
Bài đăng nhanh chóng nhận được hàng loạt phản hồi:
Cẩu FA khoa cơ khống: Ra là không chỉ mình tôi từng chạm mặt đại ca này, sắc bén quá trời đất ơi.
Cẩu tới số: Tôi thấy ảnh hình như bước ra từ ký túc xá Alpha á, Alpha năm nay nhiều kỳ vậy sao? Còn tưởng cái bạn O kia đã là hết nước chấm rồi.
Albupa: Xin lỗi, Alpha tụi tôi vẫn có nhiều người bình thường nhé, không phải ai cũng tiểu điệu điệu kiểu vậy đâu.
Âu hoàng không hoàng: Sao tôi thấy bóng dáng quen quen á? Nhưng đảm bảo là bạn trong vòng bạn bè tôi không ai như vậy hết, chắc chắn tôi sẽ nhớ hoài!
…
Lúc này ở văn phòng, Nhậm Dương vẫn chưa biết chỉ vì một câu “Không ký tên” mà mình đã nổi như cồn khắp sân trường.
La Dạ nhìn gương mặt sắc sảo của Nhậm Dương, quay đầu nhíu mày hai cái: “Tôi nhớ lúc trước ở Tinh Thần Hào, thẩm mỹ của cậu vẫn còn bình thường mà?”
“Dù sao có xấu tới mấy thì em cũng đâu tự thấy được. Hơn nữa hồi ở Tinh Thần Hào em còn là một Omega ngoan hiền hiểu chuyện, giờ bắt em đột nhiên làm Alpha, liệu thầy chịu nổi không? Em vặn vẹo tâm lý chút thì đã sao?” – Nhậm Dương dập thuốc trong gạt tàn thuốc của La Dạ, tự giễu đáp.
Là một Beta, La Dạ thầm nghĩ: "Má, tôi cũng muốn đột nhiên thành Alpha lắm chứ, tiếc là không đủ điều kiện!"
“Thỏ à, tôi thấy ngành cơ khống hợp với cậu thật đấy, nhưng để cậu vào ban tôi thấy có hơi bắt nạt người ta rồi.” – La Dạ chống cằm, nhìn Nhậm Dương nói khẽ.
“Còn trẻ chịu khổ tí thì sao? Ngành học thường bị bắt nạt còn có thể méc thầy, ra xã hội bị ức hiếp còn có thể méc bố. Nhưng mà cơ giáp thì sao? Bị bắt nạt là lên bảng đếm số liền.” – Nhậm Dương ngồi trên bàn, cười khẩy.
Đôi dép lào phát sáng màu xanh huỳnh quang dưới chân hắn thiếu chút nữa làm La Dạ lóa mắt. La Dạ hít sâu, tự vỗ trán hai cái để kìm nén cơn muốn chửi, đến mức quên luôn điều định nói tiếp theo.
Dù biết việc bất ngờ trở thành Alpha là một cú sốc lớn, thêm lượng hormone tăng đột ngột gây ảnh hưởng đến tinh thần, nhưng mà như này thì cay mắt quá!
Lần đầu gặp Nhậm Dương là năm năm trước, khi ấy La Dạ còn nhớ rõ hắn mặc áo bành tô trắng ngồi trước cây đàn piano.
Dù lúc đó chỉ gác chân lên nắp đàn thôi, cũng hơn trăm lần đoan trang so với cái phong cách kỳ dị hiện tại!
La Dạ cúi đầu không dám nhìn bộ dạng bây giờ, cố dịu giọng: “Hay là cậu ngừng thuốc một thời gian đi, để tôi tìm bệnh viện đáng tin xem có bị thương gì hôm đó không?”
“Được.” – Nhậm Dương hơi sửng sốt, vì đột nhiên cũng nhận ra điều gì đó không ổn: “Nhưng mà trước đó, cho em nghĩ xem đôi dép lê xấu xí này rốt cuộc là của ai.”
Tác giả có lời muốn nói: Nhan sắc đỉnh, nhưng full combo: khói xông – sơn móng tay đen – mặt đầy phấn – chân đi dép phát sáng...
Tin tôi đi, Nhậm Dương mà uống thuốc đúng liều là lại bình thường ngay thôi (cười khóc).