“Ê, rõ ràng là cậu gọi tôi ra, tôi đã cùng cậu hì hụi hơn hai mươi phút rồi, nếu thật sự không có chuyện gì thì tôi đi à nha.” Lâm Tu Tư có chút mất hứng uống một ngụm Coca, anh hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhậm Dương đang vùi đầu vào cái gì đó không rõ.
Nhậm Dương vẫn không ngẩng đầu, tay hắn lướt nhanh trên cuốn vở, viết hàng này đến hàng khác. Lâm Tu Tư từ góc độ đó miễn cưỡng nhìn ra chữ viết là văn tự hành tinh Thủy Lan, nhưng cụ thể là nội dung gì thì anh chịu, đọc không ra nổi chữ nào.
Chữ Thủy Lan nổi tiếng là hệ tự tiện lợi nhất trong vũ trụ, nhưng lại cực kỳ ít người dùng để ghi chép viết tay tốc ký, bởi vì nó viết quá cẩu thả, nhìn vào toàn là: "Ơ kìa, cậu viết cái gì thế?!"
Nghe nói mỗi năm thi đại học, hành tinh Thủy Lan sẽ xuất hiện ít nhất hai ba trăm nghìn bài thi chữ viết... mà hội đồng chấm thi thì chịu, đọc méo hiểu gì.
Lâm Tu Tư chống cằm, hơi bất lực nhìn đỉnh đầu Nhậm Dương. Như phát hiện gì đó, anh ngạc nhiên đưa tay nắm lấy chùm tóc buộc đuôi ngựa của đối phương.
Cái kéo này khiến anh phát hiện tình hình không ổn — vì mật độ tóc Nhậm Dương ở đoạn sau rõ ràng mỏng hơn phía trước khoảng một phần tư. Cái kiểu rụng tóc này, không phải là đang ép bản thân đi đường tóc thưa đỉnh hói à?
Lâm Tu Tư gần như cưỡng chế bóp cằm Nhậm Dương, nghiêm túc ngắm nghía mặt hắn một lúc lâu, rồi mới thở dài buồn bã: “Thảm rồi tiểu bằng hữu à, cậu bây giờ đường viền tóc cao gần hai phân rồi, đúng là... hói một cách trơ trọi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT