Tư Viễn Phương thở hắt ra một hơi thật dài, trong lòng hơi có tí xúc động muốn ra ban công làm một điếu cho tỉnh táo lại. Anh đây tiêu ba ngàn một tháng tiền sinh hoạt, rốt cuộc lấy tư cách gì mà đi đồng cảm với người ta xài tận ba trăm ngàn mỗi tháng?

Nghĩ cũng thấy mình ngốc, chỉ lo người ta ở tinh cầu xa xôi mất cả chục ngày mới tới nơi, lại quên mất cái tuyến hạng nhất này, đi hết chặng chắc cũng phải mất cỡ tám vạn tiền vé bay.

"Dương ca, anh còn thiếu đàn em không? Mà lại còn là loại đang học đại học như em nữa chứ!" – Tần Tửu Ca lập tức bùm một phát quỳ rạp trên gối mình, gào to lên.

Tư Viễn Phương lườm một cái đầy ghét bỏ: “Mày có thể bớt bày ra cái vẻ không có tiết tháo được không?”

Rồi Tần Tửu Ca quay đầu lại, mặt nghiêm túc, chân thành nhìn Nhâm Dương: “Làm ơn, ưu tiên suy xét tới em trước nha!”

Tần Tửu Ca: “…………”

Cậu im lặng chui tọt vào ổ chăn, rồi chuyển trần nhà phía trên đầu mình sang chế độ... bầu trời sao: “Ngủ đây, ngủ ngon.”

Cậu thấy mình với cái ký túc xá thiếu tiết tháo này... thật sự không cùng tần số.

Nhâm Dương bật cười khẽ một tiếng. Hắn thấy hai người bạn cùng phòng này thiệt là có muối ghê á, mà đến khi hắn chợt nhớ lại cái tên Tư Viễn Phương thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện:

“Cậu tên Tư Viễn Phương, vậy chứ Tư Viễn Hàng chẳng lẽ là…” Nhâm Dương có chút sửng sốt nhìn mặt anh. Nhìn kỹ thì thấy cũng có nét giống với Tư Viễn Hàng thiệt.

Tư Viễn Phương hơi nhíu mày, kiểu như ai nghe tên anh cũng kéo liên tưởng đến ông anh mình. Anh mím môi: “Không sai, anh ta là…”

“Ủa, hay là... là ba cậu hả?” – Nhâm Dương kinh ngạc hỏi. Nghe nói Tư Viễn Hàng tuổi cũng đâu còn trẻ, hắn còn tưởng người ta có con lên đại học luôn rồi.

“Phụt--” Tần Tửu Ca đang chơi game trong chăn không nhịn được phì cười ra tiếng.

Tư Viễn Phương trầm mặc một lúc lâu, rồi mới mở miệng: “Bình thường nghe tên người ta, không phải sẽ nghĩ đến anh em trước sao?”

Nhâm Dương hơi ngượng, quay mặt đi khụ một cái, cười nói: “Xin lỗi, tôi không biết bên Đế Tinh các cậu đặt tên coi trọng thế…”

Như hắn bây giờ, cái tên cũng là lúc đi qua đại lộ Nhâm Dương thuận miệng đặt bừa, vì Cục Quản lý Giao thông Vũ trụ nằm ngay trên đại lộ đó!

“………………”

Thật ra, muốn hòa hợp được với bạn cùng phòng mới như Tư Viễn Phương cũng không phải chuyện dễ.

Ví dụ như giờ đây, anh đang nghẹn ở trước cửa WC hơn nửa tiếng, mà xuyên qua lớp kính mờ lại thấy Nhâm Dương vẫn đang đứng trước gương, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hai phút sau, đây là lần thứ 7 Tư Viễn Phương không nhịn được mà gõ cửa, giọng nói lần này lại hiếm thấy nhẹ nhàng: “Nhâm thiếu gia, anh còn không ra thì tôi sẽ mở van đầu giường nhà anh đó!”

Rẹt một tiếng, cửa toilet được mở ra. Nhâm Dương đắp mặt nạ mát lạnh lừ lừ đi ngang qua Tư Viễn Phương.

Dừng lại trước bàn mình, hắn ngước lên liếc cái giường gần hai mét của mình rồi cười cười: “Cho nên mới nói, người trẻ đúng là tốt ghê, tầm bắn cũng xa thiệt.”

Tư Viễn Phương giờ phút này không rảnh đôi co, vội chui ngay vào toilet rồi đóng cửa cái rầm.

Tần Tửu Ca từ phòng kế bên vừa đi vệ sinh nhờ xong, mặt hớn hở về tới thì nghe được tiếng rầm ấy. Cậu bất lực lẩm bẩm: “Viễn Phương thiệt nóng nảy, qua phòng bên mượn WC không được hả, chờ chi cho lâu?”

Nhâm Dương vừa xoa bả vai bị anh đấm vừa nhếch môi cười nói: “Chắc cậu ấy cảm thấy tôi ngồi toilet giống như... đang đi spa.”

Vừa nãy hắn ngó sơ mấy vết thương trên người, chỗ nặng nhất là ở hông, hình xăm gần như bị cào mờ. Vai trái cũng bị thương, không biết móng tay cái Omega lúc trước có độc gì mà giờ bắt đầu mưng mủ rồi.

“Đã thích WC vậy thì tối nay ngủ luôn trong đó đi cho tiện.” – Tư Viễn Phương từ toilet đi ra, rút mấy tờ giấy lau tay rồi nhìn Nhâm Dương đắp mặt nạ mà ngán ngẩm.

Nhâm Dương nhìn anh với ánh mắt châm chọc, chống cằm mỉm cười: “Thế thì tối nay tôi ngủ cùng cậu luôn nhé, tiện cả đôi đường?”

Tư Viễn Phương lập tức bị chọc trúng gay-dây, quay qua lườm hắn: “Loại người như anh mà để trong ký túc xá tụi tôi là bị quăng xuống phòng cháy dưới tầng hai rồi.”

Nhâm Dương hồi tưởng lại mấy cái sinh vật từng bị ném vô cái phòng đó, không nhịn được cúi đầu cười khúc khích.

Tư Viễn Phương kéo khóe miệng. Anh cảm thấy Nhâm Dương là kiểu người thú vị rất... cấp thấp, nhưng không ngờ đối phương còn thấp cấp hơn cả tưởng tượng.

“Ê Dương ca, mấy chai lọ kia của anh là gì vậy?” – Tần Tửu Ca tò mò nhìn đống chai lọ linh tinh trên bàn của Nhâm Dương hỏi.

Trên mấy chai đó không viết chữ nào của Đế Tinh, nên cậu càng mù tịt không biết là thứ gì.

Nhâm Dương nhìn đống thuốc khống chế tin tức tố, im lặng hồi lâu. Hắn nghĩ cần một cách để bọn họ khỏi tò mò.

Một lúc sau, hắn ngước lên, mỉm cười với Tần Tửu Ca: “Mỹ phẩm trắng da và thuốc giảm béo đó. Muốn thử không? Đẹp là phải đánh đổi đó nha huynh đệ. Một liệu trình đảm bảo trắng hơn hai độ, ba liệu trình là trắng như tui luôn. Nếu cậu cũng muốn trắng thì tui có thể…”

“Không không không!” – Tần Tửu Ca vội ngắt lời, trong lòng bỗng thắc mắc: tiền sinh hoạt của Nhâm Dương có khi nào là bán thuốc giảm béo mà ra?

Tư Viễn Phương nhìn Nhâm Dương một cách đầy phức tạp, hồi lâu mới buông một câu buồn buồn: “Tôi nghi mấy loại thuốc này có hàm lượng Omega hormone hơi cao, anh thử ngừng hai tháng xem, không chừng mặt khôi phục lại được như người bình thường. Giờ nhìn hơi sai sai.”

Nhâm Dương mặt không biểu cảm cười khẩy hai tiếng, thầm nghĩ: anh đây ăn còn nhiều Alpha hormone hơn cơ. Mà cái gì mà “mặt người bình thường”? Mặt này của hắn chính là phong cách mỹ nhân yêu nghiệt đang hot hiện nay đó nha!

“Năm kia có người lấy mặt tôi làm mẫu để chỉnh hình, giá khởi điểm là 3 triệu. Bác sĩ còn nói dao kéo khó lắm, lắm thì cũng chỉ đạt được nửa độ đẹp của tôi thôi. Nói thật nha bé yêu, cậu có thể chửi tôi là má mì, nhưng không được xúc phạm gương mặt này của tôi.” – Nhâm Dương liếc Tư Viễn Phương một cái đầy mị hoặc, khiến anh nổi da gà rụng đầy đất.

Mà nghĩ đến chuyện mặt mình sẽ dần mất nét vì hormone Alpha, Nhâm Dương lại thấy đau lòng. Đẹp như hắn vốn nên sống trong biệt thự trọn đời, ai dè thành... Alpha chi vậy trời?

Đột nhiên Tần Tửu Ca đập bàn cái rầm: “Tui biết sao Dương ca quen mắt rồi! Đôi mắt anh giống y chang Mạc Tình Thần luôn!” – Rồi cậu nhìn lại kỹ thêm lần nữa mới phát hiện tròng mắt của Nhâm Dương... đỏ sẫm thật.

Nhâm Dương bắt gặp ánh mắt cậu, mỉm cười, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, càng giống minh tinh kia hơn. Nhưng rõ ràng màu mắt này tố cáo hắn là dân ngoài tinh, với Mạc Tình Thần chắc tám đời cũng không họ hàng.

“Nhắc tới Mạc Tình Thần là tui muốn phốt cái phim mới ổng đóng ghê! 40 tuổi còn đóng vai học sinh 18 thì thôi đi, nội dung còn nhảm lòi.” – Tần Tửu Ca theo bản năng lôi đề tài ra chém, rồi bắt đầu phốt cái phim 8 giờ tối máu chó kia.

Tư Viễn Phương vừa chép bài tập vào não bộ, vừa góp lời: “Không chỉ ba chấm, mà là ba chấm to đùng luôn. Ai quy định Omega bị xâm hại là phải cưới người kia? Rồi mấy tên phạm tội trong ngục cũng có cả đàn con á? Tới lúc đó lỡ hú hụt một phát không khéo phạm luôn tội loạn luân.”

Nghe hai người phốt phim, Nhâm Dương cảm giác nhận thức về Alpha của mình lại bị xáo trộn. Loại kịch bản này mà họ còn theo dõi nổi thì... nể!

“Cậu cũng coi phim 8 giờ lòi não ấy hả? Ban đầu tôi nghĩ cậu là người thú vị thấp cấp, không ngờ còn thấp hơn cả tôi.” – Nhâm Dương nhìn Tư Viễn Phương, đầy cảm khái.

Tư Viễn Phương: “…………” – Anh thấy mấy lời này... nghe quen quen ghê?

 

Tác giả có lời muốn nói:

Nhậm Cẩu thả: Tôi không coi phim 8 giờ đâu, tại vì đời tôi còn máu chó hơn phim ấy á :))))

Có lẽ đây là biểu cảm khiến Viễn Phương thích Nhâm Dương đi 2333~

Nhưng mà tác giả tui viết đùa thôi, tuyệt đối không có ý gì với phim 8 giờ nha QAQ, vì suốt ngày bị mẹ bắt ngồi coi chung luôn á ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play