Nhậm Dương mặt không cảm xúc quay đầu rút hai tờ khăn giấy lau mặt, lôi trong túi ra cái gương nhỏ rồi bắt đầu lau luôn cả son môi với răng.

Tư Viễn Phương nhìn hắn lau mặt kiểu "hàng mạnh tay", mí mắt giật giật. Nhìn qua thôi cũng biết là son bền màu lắm, lau kiểu đó mà không trầy da mới lạ. Chắc hiện giờ Nhậm Dương tám phần là chảy máu môi tới nơi.

“Ây, cậu… Nhậm bạn học à, cậu sinh tháng mấy thế?” Tần Tửu Ca lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn không gọi nổi cái tên "kia" ra miệng.

Nhậm Dương lau mặt xong thì ném cái khăn giấy vào thùng rác như diễn slow-motion, sau đó quay đầu cười với Tần Tửu Ca: “Gọi tôi là Nhậm Dương là được rồi, tôi sinh tháng 5.”

Tư Viễn Phương đứng sau thùng rác, lặng lẽ moi cái khăn giấy lau mặt giấu trong cổ áo ra ném luôn. Anh cảm thấy Nhậm Dương không chỉ là bắn trúng, mà trình độ phải gọi là "thần xạ thủ".

“Tôi sinh tháng 2, cậu cứ gọi tôi là anh Phương cũng được.” Anh nhướn mày nhìn Nhậm Dương, ra vẻ đàn anh lắm.

Tần Tửu Ca nghe vậy cũng hớn hở: “Tôi tháng 4, cậu cũng có thể gọi tôi là Tần ca~” Nhìn cậu có vẻ mừng ra mặt, vì hóa ra cậu không phải thằng em út trong ký túc.

Nhậm Dương nghiêng nghiêng đầu, có vẻ không hiểu mấy ông này vui cái quái gì: “Tôi học muộn, chắc lớn hơn mấy cậu tầm hai tuổi. Các cậu chắc 19 nhỉ?”

Nếu không vì cái chứng chỉ lái tàu vũ trụ bắt buộc phải có bằng đại học chính quy, thì Nhậm Dương đã chẳng buồn đi học, vì nó chỉ làm chậm trễ công việc kiếm tiền của hắn mà thôi.

“Dương ca~” Tần Tửu Ca thở dài, rồi ngoan ngoãn gọi theo.

Phải nói là khí chất của Nhậm Dương đúng không giống sinh viên tẹo nào, Tần Tửu Ca cảm giác cậu này chắc từng sống ở thế giới khác.

“Học trễ thì cũng được thôi, nhưng sao tôi thấy cậu giống... học lưu ban ấy?” Tư Viễn Phương hơi nhíu mày. Không phải anh coi thường người ta, chỉ là Nhậm Dương mang vibe của một học sinh trốn học lâu năm, lại còn xài nước hoa nồng như bước ra từ phòng trà.

Nhậm Dương nhìn Tư Viễn Phương với ánh mắt hơi phức tạp. Nói thật là anh đoán đúng gần hết. Nếu Nhậm Dương thật sự đi học từ đầu thì chắc cũng phải lưu ban một hai năm mới tốt nghiệp nổi. Mà nếu thật sự lấy thực lực đi thi Đại học Đế Đô thì... ừm, có khi còn khó hơn hắn đi đập cục quản lý giao thông tinh hệ.

“Nói linh tinh gì đấy, do tinh cầu bọn tôi quê mùa thôi, trẻ con đi học hơi bất tiện một chút.” Nhậm Dương mỉm cười tươi rói nói, mặt đầy vẻ chân thành.

Tư Viễn Phương với Tần Tửu Ca nhìn chằm chằm Nhậm Dương nghiêm túc suốt năm phút mà vẫn không tìm ra dấu hiệu nào chứng minh hắn là người ngoài hành tinh. Tần Tửu Ca thậm chí còn thấy mặt mũi cậu này chuẩn hơn cả dân Đế Tinh.

“Cậu không phải dân Liên Tinh chứ?” Hai người đồng thanh hỏi. Vì chỉ có dân Liên Tinh mới giống người Hoa Hạ Đế Tinh đến thế.

Thấy sắc mặt hai ông bạn cùng phòng ngày càng khó đoán, Nhậm Dương vội xua tay lia lịa: “Không không không, tôi chỉ là người đến từ một tinh cầu nghèo xơ xác, xa tít mù tắp, còn xa hơn cả Liên Tinh và Đế Tinh nữa cơ.”

Liên Tinh với Đế Tinh thì hở tí lại gây sự, cái này Nhậm Dương cũng từng nghe qua, nhưng không ngờ dân thường hai nơi còn kỳ thị nhau dữ vậy.

“Chỉ cần cậu không phải dân Liên Tinh, thì tụi mình là anh em tốt!” Tần Tửu Ca đưa tay ra nắm tay Nhậm Dương thật lực, giọng tràn đầy chính khí.

Nhậm Dương kéo nhẹ khóe miệng, gượng cười. Trong đầu nghĩ: ừ thì đây đúng là kỳ thị rồi, may mà hai cái tinh cầu kia chẳng liên quan gì đến mình.

“Xa lắm là xa bao nhiêu?” Tư Viễn Phương tò mò hỏi. Chỉ cần tính tuyến đường bay là đoán được tinh cầu quê Nhậm Dương ra sao rồi.

Nhậm Dương im lặng hồi lâu, nhớ lại cái nơi chết tiệt kia rồi mới chậm rãi nói: “Cũng không quá tệ, ngồi tuyến tàu số 1 tới Đế Tinh cũng mất cỡ hơn mười ngày, chỉ cần mang đủ lương thực là tới. Mà cậu biết không, cơm trên tuyến số 1 ấy… đúng kiểu cơm heo…”

Mặt hắn thể hiện rõ: nói ra là muốn khóc. Nếu không phải cục quản lý giao thông không chế phi thuyền tư nhân của hắn, thì đời này Nhậm Dương cũng chẳng bao giờ đụng tới cái bữa tối kinh hoàng đó. Bữa ăn đó đã để lại một cái bóng trong tâm hồn người từng nghĩ rằng miễn là nuốt được thì đó là đồ ăn.

Tư Viễn Phương: “…………”

Tần Tửu Ca nghe đến "tuyến số 1" thì rùng mình một cái, rõ ràng là cũng từng ăn thử nên biết hậu quả khủng khiếp.

Đi đến Đế Tinh mất hơn mười ngày, Tư Viễn Phương tính toán thử quãng đường, rồi nhìn Nhậm Dương với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu có gì liên quan đặc biệt với Đại học Đế Đô không? Kiểu thi đậu thì được thừa kế vài trăm triệu chẳng hạn?”

Đi học xa thế, nghỉ hè còn đỡ, chứ nghỉ đông thì về nhà được cái mặt lại phải quay xe ngay, chưa kể có khi trễ học luôn. Chỉ có đứa nào chấp niệm cực mạnh với trường này mới làm vậy.

“Bên tôi có chế độ cộng điểm cao lắm, không đi học Đế Đô thì tiếc lắm. Dù sao bằng cấp của các cậu hàm lượng vàng vẫn là cực đỉnh.” Nhậm Dương nói, mặt u sầu như thể mất một chiếc phi thuyền nữa.

Vàng không đỉnh sao được, bằng cấp này còn được ưu tiên lấy bằng điều khiển tàu vũ trụ. Nếu không vì tiếc cái phi thuyền vừa mới mua mà bị tịch thu, thì Nhậm Dương cũng chẳng buồn đi học đâu.

“Cộng bao nhiêu điểm mà ghê vậy? Ít nhất phải cỡ 10 điểm chứ?” Tư Viễn Phương tò mò. Anh cực kỳ muốn biết kiểu cộng điểm nào khiến người ta bỏ cả kỳ nghỉ dài để lao đầu đi học.

Nhậm Dương rũ mắt im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu nói nghiêm túc: “Bên tôi chấm điểm theo độ đẹp trai. Mặt tôi cũng tạm gọi là ổn áp, cộng cũng không nhiều lắm đâu… tính ra chắc cỡ 65 điểm.”

Tư Viễn Phương: “…………”

Tần Tửu Ca: “…………”

Tư Viễn Phương thừa nhận là mình ganh tị thật sự. Nhìn cái mặt trang điểm nhẹ nhàng kia, anh lạnh lùng nói: “Đây đâu phải là cộng điểm chính sách, đây là chính sách tặng điểm!” Nói thật chứ, nếu thật sự có chính sách này, anh chỉ muốn cộng đến khi full điểm mới thôi!

Tần Tửu Ca gật đầu lia lịa, đồng tình từ tận tâm can. Nếu thi đại học mà được cộng 65 điểm, chỉ cần kỳ thi không bị cải cách gì đó, thì điểm này cỡ 40 năm sau cũng chưa ai phá nổi.

Nhậm Dương nhìn hai đứa bạn mặt mày bi phẫn, lặng lẽ thở dài trong lòng. Không dám nói thật: cộng 65 điểm xong, tổng điểm thi của hắn vẫn cách điểm chuẩn Đế Đô một khoảng "rộng bằng vũ trụ. (hahaha)

Cuối cùng hắn phải cắn răng đi nhờ La Dạ mở đường sau, chọn một ngành tên nghe là thấy "vô lý" – dịch vụ và quản lý hàng không vũ trụ. Nói chứ, ai có phi thuyền riêng rồi mà còn đi làm tiếp viên, tự mình lái rồi lại phải cười nói "hoan nghênh quý khách lên tàu" à? Quỳ!

………… Nhưng nói cho cùng, tất cả đều do toán học! Nếu không vì môn Toán, thì làm gì hắn ra nông nỗi này!!!

Nhậm Dương tức muốn hộc máu, nhìn chằm chằm cuốn sách toán màu lam trên kệ của Tư Viễn Phương, mặt mày dần dần dữ tợn.

…………

“65 điểm á…” Tần Tửu Ca đến lúc đi rửa mặt vẫn lẩm bẩm câu này như tụng kinh. Trong kỳ thi đại học mà hơn nhau một điểm là đánh bại cả chục vạn người rồi, huống chi là 65!!!

Tư Viễn Phương không nói gì thêm. Anh thầm tra cứu chính sách cộng điểm của Liên Bang, phát hiện chỉ có tinh cầu từng bị chiến tranh tàn phá nghiêm trọng mới có chính sách cộng điểm cao đến thế.

Loại cộng điểm của Nhậm Dương, chỉ e chỉ tồn tại ở mấy tinh cầu chiến tổn nghiêm trọng tới mức chẳng còn tư cách làm tinh cầu phụ thuộc.

Tư Viễn Phương thậm chí có chút cảm động. Anh không hiểu sao một người tầm tuổi Nhậm Dương lại có thể từ một nơi như thế phấn đấu đến tận Đế Tinh, chắc chắn là đã ăn không ít khổ.

Cái nhìn ban đầu về một Nhậm Dương "kỳ quặc" đã tan biến. Trong lòng Tư Viễn Phương lúc này chỉ còn sự đồng cảm và khâm phục. Với áp lực như vậy, tâm lý có hơi méo mó cũng là chuyện dễ hiểu, anh không còn lý do gì để chê bai nữa.

“Trợ cấp sinh hoạt tháng này đã chuyển vào 300 nghìn nguyên.” Trí não Nhậm Dương đột nhiên thông báo như thể dội gáo nước lạnh.

Tư Viễn Phương ngay lập tức thu hồi toàn bộ suy nghĩ ngu xuẩn vừa rồi.

Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta cẩu thả thật, nhưng đây là một ông chú 20 tuổi đã có phi thuyền riêng… Dù không có bằng điều khiển, phi thuyền còn đang bị giữ, nhưng rõ ràng là "đàn ông có tiền không phải dạng vừa đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play