“Tôi nói này, hội trưởng Lâm đại nhân, anh đi cả ngàn cây số tới tận đây là để triệu hồi tinh linh gấu trúc à?” – Tư Viễn Phương hờ hững liếc Lâm Việt Ảnh một cái, giọng như đang trêu chọc.

Nhậm Dương khẽ mím môi bật cười hai tiếng, chỉ thấy cách ví von của Tư Viễn Phương cũng khá thú vị, chứ cũng không thấy bị xúc phạm gì mấy.

Lâm Việt Ảnh cười hơi ngượng với Nhậm Dương: “Ờm… thật ra Viễn Phương chỉ nhìn hơi thiếu thiện cảm tí thôi, chứ tính ra người ta cũng không tệ lắm đâu.”

Nhậm Dương mặt kiểu "tôi hiểu rồi, khỏi cần giải thích nhiều", không nói cũng biết luôn.

Bảo sao Alpha quý hiếm đến vậy mà cái ký túc xá này cũng không tài nào kiếm được nổi một phòng bốn người đầy đủ, hóa ra là tại phòng có một cái miệng mỏ hỗn.

“Không không, thật ra chủ yếu là tầng 18 này chẳng ai muốn leo cả.” Lâm Việt Ảnh như nhìn thấu suy nghĩ của Nhậm Dương, vội vàng giải thích giùm Tư Viễn Phương.

Nhậm Dương: “……” Cái kiểu giải thích này, nghe xong còn thấy bạn cùng phòng đáng sợ hơn cả lúc chưa giải thích.

“Vậy hai người cứ trò chuyện nhé, bên hội sinh viên còn mấy việc đang đợi tôi giải quyết.” Lâm Việt Ảnh thấy hai người tạm thời còn hoà bình, thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta vươn vai vận động xương cốt, chuẩn bị đi phòng y tế tìm ít thuốc xoa bóp cho gân cốt đau nhức.

Tư Viễn Phương đặt cái máy sấy tóc không dây lên bàn rồi liếc nhìn Lâm Việt Ảnh: “Chờ chút, chuyện của hai thằng bên ký túc xá kế bên rốt cuộc có xử lý nổi không, nửa đêm nửa hôm còn dắt Omega về phòng phá làng phá xóm, ban giám sát mấy người định để vậy luôn hả?”

Vừa hay lúc đó Nhậm Dương đang ngửa cổ uống nước, nghe vậy tai dựng đứng luôn. Hai người kia… Sinh viên bây giờ cởi mở dữ vậy sao?

“Hội sinh viên đã chuẩn bị ra thông báo rồi, ba người đó sẽ bị cảnh cáo nghiêm khắc. Ông gác đêm hôm đó đi bắt gà mà sát khí đằng đằng, đúng là ông trời cũng phải nhường chỗ.” – Lâm Việt Ảnh thở dài, ánh mắt sâu xa nhìn Tư Viễn Phương nói.

Nhậm Dương: “Khoan đã… bắt gà???”

Lâm Việt Ảnh thấy Nhậm Dương mặt mày như thể vừa bị đánh úp, đành thở dài kể tiếp: “Ký túc xá bên cạnh là hai anh em, trong đó một người có người yêu. Mà Omega thì biết rồi đó, mềm mại yếu đuối, đêm nào cũng phải uống canh gà nóng hổi hầm tại chỗ mới chịu…”

Thử tưởng tượng mà xem, một giờ sáng, khi mọi người đang chìm trong giấc mơ đẹp, bỗng dưng bị đánh thức bởi tiếng gà gáy vang trời chấn động não.

Đổi là ai thì giữa đêm cũng sẽ hoảng hồn thắc mắc không biết mình có đang nằm mơ kiểu kỳ dị gì không nữa.

Đặc biệt là Tư Viễn Phương, vốn đã ngủ không sâu, suốt mấy ngày liên tiếp nghe tiếng gà réo gọi tình thê lương thảm thiết, ảnh cảm thấy mình sắp có chấn thương tâm lý.

“Nói thật, giờ này mà đặt đồ ăn ngoài vẫn còn được mà?” Nhậm Dương nhớ lại đêm trước còn ăn vài món khuya xong mới chịu ngủ.

Tư Viễn Phương bật cười nhẹ, lười biếng ngồi dựa trên ghế: “Biết gì mà nói, đó là canh gà đầy oán niệm tầng tầng lớp lớp, đâu có giống mấy cái canh gà mua bên ngoài, vừa uống vừa làm bộ ‘ta đây đáng yêu’.”

Nhậm Dương: “…………”

Nửa đêm người ta làm thịt gà nấu canh, đúng là… không thể đỡ nổi.

“Tôi mà là anh thì chịu không nổi đâu.” Nhậm Dương mặt có chút nhăn nhó, kiểu gì cũng sẽ đập nát cửa phòng bên cạnh nếu lâm vào tình cảnh đó.

Lâm Việt Ảnh cười nhạt, ánh mắt hơi u sầu: “Chuyện xảy ra đến nước này, làm vài chuyện cực đoan cũng dễ hiểu thôi. Cho nên Viễn Phương với Tửu Ca – cũng là bạn cùng phòng còn lại của cậu – hai ngày trước mua cái chồn điện, định nửa đêm bắt trộm con gà kia. Ai ngờ con gà vừa bị bắt lên thì réo inh ỏi từ tầng 18 vọng xuống tầng 1.”

“Kết quả là chồn hết pin giữa chừng, lăn cái bịch xuống tầng hai xuyên qua hành lang phòng cháy, con gà đó gáy suốt cả đêm, đến tận 10 giờ sáng hôm sau mới có người cứu ra được. Gà có bị khùng không thì tôi không chắc, chứ cả ký túc xá chắc sắp lên thần kinh rồi.”

Nhậm Dương đứng ngây người tại chỗ một hồi, vài giây sau rốt cuộc không nhịn nổi bật cười. Nghe thì đáng thương đấy, nhưng đúng là buồn cười thật. Sắp có hai bạn cùng phòng đúng chuẩn "ngố tàu toàn tập".

Chờ Lâm Việt Ảnh đi rồi, Nhậm Dương và Tư Viễn Phương im lặng ngồi nhìn nhau một lúc.

Bầu không khí hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn là Tư Viễn Phương mở lời trước, anh khẽ ho nhẹ: “Ờ, cái vali kia của cậu cho tôi mở xem thử chút được không, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác bên trong giấu cái gì kỳ kỳ.”

Nhậm Dương nhìn cái vali to đùng dựng sát tường cao gần mét hai, im lặng vài giây rồi lặng lẽ đặt nó xuống đất.

Bị hỏi vậy tự dưng hắn cũng thấy hơi rén.

Cái vali này gần như là toàn bộ gia sản của Nhậm Dương, trước đó phần lớn quần áo đều bị hắn xử lý second-hand hết.

Bởi vì La Dạ nói, mấy cái đồ cũ đó toàn là dính khí Omega từ phòng khác, giờ không phù hợp với hắn nữa. Tin tức tố của hắn dạo này bất ổn, rất dễ bị kích thích.

“À mà nói luôn, thứ hai thứ ba tôi dọn dẹp, bốn năm là Tần Tửu Ca, sáu bảy tới lượt cậu, chủ nhật cả phòng tổng vệ sinh. Trong ký túc có một con gấu trúc tinh như cậu là đủ rồi, không cần nuôi thêm thú cưng khác.” – Tư Viễn Phương lười biếng tựa ghế nói ra luôn lịch dọn phòng.

Nhậm Dương đang trải giường nghe vậy, khẽ nhíu mày, nghĩ bụng: mình mà là gấu trúc thì cũng là con xinh nhất, đáng yêu nhất hệ mặt trời đấy nhé!

Tư Viễn Phương ngẩng mắt nhìn hắn: “Còn một điều quan trọng, đừng có dắt bạn trai Omega về phòng. Đương nhiên nếu sau này tin tức tố bùng nổ, cậu không ngại chia sẻ tài nguyên thì tôi cũng ok.”

Vừa nói xong đã bị ném một cái gối mềm thẳng vô mặt.

Nhậm Dương mặt cười hì hì: “Xin lỗi, trượt tay.”

Nhưng trong lòng hắn thì: “Hừ, lo mà giữ mình đi cưng, lỡ tin tức tố của tôi bùng nổ, bảo đảm ám ảnh cả đời.”

Tư Viễn Phương liếc một cái, ném lại cái gối rồi cũng không thèm chấp.

Nhậm Dương sửa sang lại giường xong thì lôi ra một đống thuốc đủ loại bày la liệt trên bàn.

Phần lớn là thuốc ổn định tin tức tố và cân bằng nội tiết, thậm chí có vài lọ thuốc ức chế loại A – O dùng chung.

Hiện giờ tin tức tố của hắn vẫn chưa kiểm soát được, nên cần thuốc hỗ trợ liên tục.

Mà mấy thứ này cũng có tác dụng phụ kha khá, nghe nói uống nhiều sẽ dễ... tu tâm dưỡng tính.

Hắn vừa ngồi xuống thì có tiếng gõ cửa, Nhậm Dương hất cằm về phía Tư Viễn Phương. Mới vào phòng nên chắc người ngoài là tới tìm hắn.

Hắn ngồi lười trên ghế, gác chân lên bàn, bắt đầu đọc hướng dẫn sử dụng của mấy lọ thuốc kia.

Xem xong thì khóe miệng co giật: tác dụng phụ đủ từ đau đầu, buồn nôn, tiêu chảy, dị ứng, rối loạn tinh thần cho tới trầm cảm song phương. Uống hết liệu trình chắc bay thẳng lên trời.

Nghĩ vậy nên hắn lặng lẽ nuốt hai viên.

Nói gì thì nói, uống thuốc cũng là trải nghiệm muôn màu cuộc sống mà!


“Ơ, là bạn cùng phòng mới à?” Một cậu thiếu niên vác túi bước vào, chắc là Tần Tửu Ca như mọi người nói.

Tần Tửu Ca cười rạng rỡ, chìa tay về phía Nhậm Dương, lúm đồng tiền xinh xinh hiện ra: “Chào cậu, mình là Tần Tửu Ca.”

Nhậm Dương xoay người lại, gương mặt đẹp đậm chất "khói thuốc" làm Tần Tửu Ca giật mình run cả tay.

Hắn cười bắt tay đáp: “Chào cậu, mình là Nhậm—”

“Cẩu thả.” – Tư Viễn Phương chen vô ngay lập tức.

Tần Tửu Ca: “Woaa, cái tên gì mà chất chơi người dơi dữ vậy trời???”

Nhậm Dương: “……” Hắn tưởng vụ này qua rồi cơ mà, ông anh à.

Một lát sau, hắn nhe răng cười với hai người: “Thật ra mình tên là Nhậm… sống tạm bợ.”

“Vậy là không được nha, sống tạm bợ là phải phạt tiền. Với lại, cẩu thả kìa, son môi dính vô răng rồi.” – Tư Viễn Phương tỉnh bơ buông một câu “phun” như không.

( má mỏ ông công hỗn thì thôi nhé lun hahaha).

 

Tác giả có lời muốn nói:

Nhậm Dương (mặt lạnh tanh): Không nói nhiều, 11.11 tôi sẽ mua ngay một thùng son không trôi không dính răng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play