“Bà gọi tôi có việc gì?”

Cao Đông Xuân mắng mỏ một hồi dài, vốn tưởng Lục Thanh Hòa sẽ như mọi lần ngoan ngoãn nhận sai, không ngờ cậu lại bình tĩnh hỏi một câu như vậy. Bà ta lập tức giận tím mặt, hóa ra nãy giờ bà nói bao nhiêu, cậu một chữ cũng không lọt tai?

“Mày tưởng ra ngoài rồi là có cánh chắc? Đừng có mơ! Mau chuyển tiền vào tài khoản cho tao, trong nhà đang cần gấp!”

Lục Thanh Hòa nghe giọng điệu quen thuộc của bà, trong lòng càng thêm không vui, chỉ là mặt ngoài vẫn giữ bình tĩnh: “Mấy hôm trước con mới chuyển rồi mà? Sao lại đòi nữa?”

Tiếng nữ sắc bén lập tức tăng mấy chục đề-xi-ben: “Ý mày là trách tao tiêu hoang? Lục Thanh Hòa, tao là mẹ mày, mày dựa vào đâu mà đòi quản tao?”

Cao Đông Xuân đang quát tháo thì bên cạnh vang lên tiếng nam thiếu niên đang vỡ giọng hét lớn: “Mẹ, mẹ bảo nó mua online cũng được, trả góp là xong!”

“Ây da, mua online không đáng tin đâu con, nhỡ hỏng thì lấy đâu ra chỗ sửa?” Người phụ nữ vừa nãy còn gào như sư tử Hà Đông, giờ đổi giọng dịu dàng như gió xuân, “Mẹ cầm được tiền rồi sẽ dẫn con đi mua ngoài tiệm cho chắc nha.”

Đầu dây bên kia lập tức có người đập cái gì xuống đất, giọng cực kỳ khó nghe: “Giờ thời nào rồi mà còn đòi mua ở cửa hàng thật? Online là được rồi. Với lại, nó nghèo rớt mồng tơi, đợi nó tích đủ thì món đó cũng lỗi thời lâu rồi!”

“Được được được, để nó trả góp đi, trả góp.” Cao Đông Xuân vừa dỗ dành con út, vừa quay đầu nói vào điện thoại: “Vậy thì mày trả góp mua cái điện thoại hoa quả mới nhất cho em mày đi.”

Lục Thanh Hòa nghe hai mẹ con phối hợp ăn ý, thực sự cạn lời.

Rõ ràng đều là con của bà ta, mà đối xử khác nhau như trời với vực. Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt thấy cảnh này.

Nghĩ tới nguyên chủ cũng thật đáng thương. Từ nhỏ thiếu thốn tình thương, tính cách dần trở nên kỳ quặc. Lại thêm Cao Đông Xuân chuyện gì cũng đổ lên đầu cậu, khiến nguyên chủ ngày càng nhạy cảm, tự ti.

Cậu luôn nghĩ rằng mình không được yêu là lỗi của bản thân, nên cố gắng hết sức đối xử tốt với gia đình. Nhưng dù có móc tim móc gan ra thì cũng chẳng nhận lại được một câu tử tế.

Lục Thanh Hòa cảm thấy gia đình này có gì đó rất bất thường. Nhìn sang chiếc điện thoại mình đang , không biết là hãng gì, dùng bao nhiêu năm rồi, chạy chậm còn hơn cả xe bò. Màn hình trước sau đều vỡ nát, vậy mà nguyên chủ vẫn tiếc không chịu đổi. Đối lập với cái điện thoại mới toanh mà cậu em đòi, đúng là châm chọc hết sức.

“Mày nghe thấy không? Mau đi mua đi!” Cao Đông Xuân lại bắt đầu mắng đại con trai, luôn cảm thấy cậu là thứ không nên thân, nhìn kiểu gì cũng chướng mắt.

Lục Thanh Hòa không buồn đôi co nữa, chỉ hạ giọng, nghe như sắp khóc: “Mẹ... con bị người ta lừa rồi.”

“Cái gì mà bị lừa?”

“Có người... là dân xã hội đen, lừa con ký vào một hợp đồng gì đó. Giờ họ bắt con trả 50 vạn trong 3 ngày, không thì sẽ chém con. Họ còn bảo nếu không có tiền thì sẽ giết cả nhà mình. Nhưng con có tiền đâu chứ... Mẹ, mấy năm nay con kiếm được bao nhiêu đều đưa hết cho nhà rồi... mẹ giúp con một lần đi.”

Nói thật thì, mấy năm qua Lục Thanh Hòa đúng là ăn tiêu tằn tiện, đồng nào kiếm được đều nộp về nhà.

Nhưng giờ bị đòi lại tiền, Cao Đông Xuân một vạn phần là không muốn. Bà vất vả lắm mới tích góp được một ít, còn định để cưới vợ mua nhà cho con út.

Huống hồ, nói tới vay nặng lãi thì chẳng khác gì nuốt lưỡi dao, trả không nổi thì chỉ có tan cửa nát nhà.

Nhà ai đó bên chồng bà cũng từng vì nợ nần mà bị truy sát, cả nhà sống dở chết dở. Có nhà còn bị giết sạch vì không trả được lãi suất.

Càng nghĩ càng hoảng, Cao Đông Xuân không nhịn được trách Lục Thanh Hòa: “Mày bị ngốc à? Sao lại đi vay nặng lãi? Mày không biết tụi đó giết người không chớp mắt à?!”

Nghe tới đây, Lục Thanh Hòa đã đại khái đoán được thái độ của bà, nhưng vẫn tiếp tục giả bộ tuyệt vọng:

“Phải đó mẹ, con sợ chết lắm... Mẹ giúp con với, đợi con trả được nợ sẽ mua điện thoại cho em.”

“50 vạn á? Mày muốn mạng tao hả! Tao không có tiền, mày tự xoay xở đi.” 

Cao Đông Xuân đang định cúp máy thì lại chợt nhớ ra điều gì, vội căn dặn thêm: “Nhưng đừng có đưa số tao cho tụi nó nghe chưa? Điện thoại cũng đừng lưu. Sau này đừng liên lạc gì với tao nữa, tao xem như không có đứa con trai như mày!”

Nói xong thì dứt khoát tắt máy. Lục Thanh Hòa thử gọi lại, chỉ vài giây đã báo đang trò chuyện, bị chặn rồi.

Cậu khẽ cong môi, trong lòng không khỏi chua chát cười nhạt.

Ngẩng đầu lên đã thấy Vương Tổng Hảo đang nhìn chằm chằm cậu, tay còn cầm que xiên thịt ăn dở đến quên nhai.

“Thanh Hòa… 50 vạn thật hả?” Vương Tổng Hảo vốn ở bên cạnh, nghe được cũng không ít.

“Ừ. Hợp đồng bị giở trò, lúc ký tôi không để ý kỹ.”

“Đệch, tao nhìn cái mặt thằng khốn đó đã thấy gian xảo!”

Vương Tổng Hảo không nhịn được chửi, tay run run cầm que thịt, “50 vạn, sao nó không đi cướp luôn đi cho nhanh!”

Lục Thanh Hòa nghe vậy, trong lòng thoáng ấm lên.

Mẹ cậu vừa nãy nghe xong thì lập tức mắng ngu, rồi cắt đứt quan hệ.

Còn Vương Tổng Hảo thì lại lập tức nghĩ là do đối phương giở trò.

Tuy có vẻ hơi bênh bạn mù quáng, nhưng kiểu người như thế, lại khiến người ta thấy dễ chịu hơn.

Vương Tổng Hảo chửi xong thì lại nhăn nhó: “Giờ làm sao giờ anh em, tao vét sạch người cũng không ra năm nghìn. Hay là tao mua cho mày vé xe, mày lánh mặt một thời gian, rồi tụi mình tính tiếp?”

Thấy mặt Vương Tổng Hảo nhăn như chữ xuyên (川), Lục Thanh Hòa chỉ cười, nhẹ nhàng trấn an: “Yên tâm, tôi sẽ tìm được cách giải quyết.”

Tuy nghe Lục Thanh Hòa nói chắc nịch, Vương Tổng Hảo vẫn không yên lòng.

50 vạn đâu phải số nhỏ, chẳng biết phải gồng tới năm nào tháng nào.

Thậm chí Vương Tổng Hảo còn nghĩ vẩn vơ. Hay là lên mạng tra xem bán thận được bao nhiêu? Nếu giá được, thì Vương Tổng Hảo với Thanh Hòa mỗi người bán một quả, vẫn còn một quả mà sống.

Nhưng mà đàn ông mà thiếu thận, có ảnh hưởng đến chuyện kia không ta?

Khi Vương Tổng Hảo còn đang lạc vào dòng suy nghĩ hỗn loạn, thì Lục Thanh Hòa nhàn nhã gặm xiên nướng, mắt đảo quanh quán nhỏ cũ kỹ.

Quán nướng ở chợ đêm chật chội, tường bong tróc, nhìn đâu cũng thấy tàn tạ.

Vật dụng lỉnh kỉnh chen chúc khắp nơi, những hũ lọ không dùng tới thì xếp thành đống trong góc, phủ bụi mịt mù.

Ánh mắt cậu dừng lại ở một cái hũ, trong đáy mắt thoáng lóe sáng.

Cậu đứng dậy đi tới, cầm lên cái hũ vừa ý, hỏi với vào trong quán: “Ông chủ, cái hũ này bán không?”

Chủ quán quay đầu lại, thấy một cậu trai tóc đỏ cầm cái hũ dưa muối hỏi giá.

Thật ra mấy cái hũ đó chả ai dùng, định vứt đi lâu rồi mà lười.

Hiện giờ có người muốn mua, ông chủ tất nhiên là vui mừng, sẵn sàng bán ngay. Nhìn thấy Lục Thanh Hòa ăn mặc kiểu khác người, ông liền nghĩ thằng này trông cũng không được khôn cho lắm.

Nghĩ vậy, ông chủ chẳng chút ngại ngần, mở miệng nói thẳng: “Bình này không bán lẻ đâu nha, nếu cậu muốn thì lấy hết luôn một thể.”

“Lấy hết?” Lục Thanh Hòa liếc nhìn mấy cái hũ dưa muối đủ kích cỡ to nhỏ, có cái to đến mức cao gần ngang ngực mình.

Ông chủ thấy cậu không nói gì, còn tưởng là đang do dự, liền vội vàng chêm thêm: “Bình này là tổ tiên tôi truyền lại đấy, muối dưa ăn ngon cực kỳ luôn. Cậu mà mua cả bộ hũ này, tôi tặng luôn dưa bên trong cho.”

Lúc này Lục Thanh Hòa mới tỏ vẻ khó xử, gật đầu như kiểu bị thuyết phục: “Vậy được thôi. Ông chủ, vậy mấy cái bình này bao nhiêu tiền?”

Ông chủ lập tức trả lời: “51 cái. Mua được là lời to đó nha.”

Lục Thanh Hòa còn chưa kịp lên tiếng thì Vương Tổng Hảo đã bước lên kéo tay cậu lại: “Ây da, nhìn qua cũng biết mấy cái này là định quăng bỏ rồi. Mày muốn bình dưa muối thì để tao đi kiếm giúp, đồ mới sạch đẹp đầy ra.”

Ông chủ nghe vậy liền sốt ruột chen vào: “Kiếm gì nữa chứ! Bình này dùng tốt lắm! Tôi nói thật với cậu nè, muốn mua thì tranh thủ sớm đi, để mai có người khác ngó trúng thì khỏi trách tôi không nhường phần.”

“Tôi lấy.” Lục Thanh Hòa thản nhiên đáp, không chút do dự.

“Sảng khoái!” Ông chủ cười toe toét, chìa tay đòi tiền: “Một cái 50 tệ, năm cái là 250 tệ.”

( 250 là đồ ngốc)

Vương Tổng Hảo nhíu mày, lật mắt trắng muốn rút gân.

Ấy vậy mà Lục Thanh Hòa chỉ cười tươi như hoa, quay sang nói: “Sau này tôi trả lại cậu.”

Nếu là người khác làm trò này, Vương Tổng Hảo đã đập đầu họ rồi. Nhưng là Lục Thanh Hòa, cười rực rỡ như hoa nở mùa xuân, khiến người ta không đành lòng.

Thôi kệ, coi như 250 này bỏ ra cho anh em vui một bữa.

Hai người ăn xong, gom tiền xiên nướng lẫn tiền hũ dưa cùng tính một lượt.

“Giờ sao?”

“Chở về.”

May mà Vương Tổng Hảo có xe máy điện, hai người lên xe, đặt ba cái hũ to dưới chân, còn lại hai cái Lục Thanh Hòa ôm một bên.

Lúc này đã gần rạng sáng, chợ đêm vẫn còn người qua lại.

Tối nay, người ta đã có dịp nhìn thấy một cảnh tượng khó quên.

Hai thanh niên Smart, một tóc xanh một tóc đỏ, cưỡi xe máy điện chở năm cái hũ dưa muối chạy lòng vòng phố chợ.

Cảnh ấy rõ ràng buồn cười, mà không hiểu sao lại khiến người ta thấy chua xót.

Cuộc sống mà, đâu dễ gì. Ngay cả những người Smart cũng phải ôm hũ muối, vội vã quay về để mưu sinh.

 

Cũng phải thôi, đời này, ai mà sống dễ dàng được chứ.

Phòng trọ hai người ở vốn đã chật chội, giờ thêm năm cái hũ dưa muối khiêng vào, nhìn càng thêm bí bách đến nghẹt thở.

Mở ra xem thử, quả thật bên trong có muối sẵn dưa chua, dù số lượng ít, nhưng mùi thì mạnh thôi rồi.

Vừa mới hé nắp, cả căn phòng lập tức tràn ngập cái mùi dưa muối nồng nặc, xộc thẳng lên mũi, ngửi thôi cũng thấy no bụng.

Vương Tổng Hảo vội vàng chạy đi mở cửa sổ, suýt chút nữa bị mùi hăng đến muốn ói. Phải hít thở một hồi lâu mới hoàn hồn, vừa thở vừa càu nhàu: “Thanh Hòa ơi, muốn ăn dưa muối thì ra siêu thị mua là được rồi. Chỗ này không biết để bao nhiêu năm rồi, nhỡ đâu ăn trúng độc thì phải vô viện, lúc đó biết làm sao?”

Lục Thanh Hòa cũng thấy mùi hăng tới mức chóng mặt, nhưng tâm trí cậu chẳng đặt ở dưa muối.

Cậu che miệng ho vài cái, rồi nhanh chóng lấy cái hũ mà mình đã chú ý, đổ sạch phần dưa bên trong vào hũ khác rồi chăm chú xem xét.

Vương Tổng Hảo đứng nhìn mà chẳng hiểu gì, thì Lục Thanh Hòa bỗng hỏi: “Vương Tổng Hảo, cậu thấy cổ vật có giá trị không?”

Câu hỏi làm Vương Tổng Hảo ngẩn người một lúc, rồi bản năng đáp: “Có chứ, chỉ cần là cổ vật thật thì kiểu gì cũng có giá.”

Lục Thanh Hòa cười nhẹ, vỗ vỗ cái hũ đã tróc lớp đất bên ngoài: “Vậy thì tốt.”

Vương Tổng Hảo càng nghe càng thấy bất ổn, thấy cậu cứ chăm chăm nhìn cái hũ đất đó, liền rón rén hỏi: “Thanh Hòa. Mày đừng nói mày nghĩ cái hũ dưa muối này là cổ vật nha?”

“Đúng vậy.” Lục Thanh Hòa gật đầu, không chút do dự.

“Ờm…”

Vương Tổng Hảo tròn mắt nhìn bạn, nhất thời không biết nên nói gì.

Cậu ta sợ thằng bạn mình bị áp lực lâu ngày, phát bệnh hoang tưởng rồi. Bình thường không phải hay đọc mấy tiểu thuyết kỳ ảo sao?

Nếu nhặt được cổ vật dễ như thế thì đường phố toàn triệu phú hết rồi.

Hơn nữa cho dù có là thật, thì Lục Thanh Hòa cũng đâu phải hoàng kim đồng*, vừa liếc mắt đã nhìn ra được?

(*:Hoàng kim đồng là một cách gọi nhân vật trong tiểu thuyết đô thị/xuyên không của Trung Quốc, ý chỉ người có con mắt đặc biệt, có thể nhìn thấu cổ vật – thật hay giả, giá trị bao nhiêu, thậm chí nhìn xuyên được vật thể, bí mật, pháp lực v.v…)

Nghe sao cũng thấy giống điên nhẹ rồi.

“Thanh Hòa à, tao biết mày đang gấp chuyện tiền nong, nhưng mà đừng lo, cùng lắm tao giúp mày trả từ từ.”

Vương Tổng Hảo đang định khuyên mày đừng phát rồ nha, nhưng lại cảm thấy nói vậy hơi thẳng, liền cố chọn lời cho mềm.

Chưa kịp nghĩ ra thì Lục Thanh Hòa đã xách cái hũ bước vào nhà vệ sinh.

Vương Tổng Hảo chưa rõ chuyện gì, lập tức chạy theo.

Chỉ thấy Lục Thanh Hòa lấy khăn, lấy bàn chải đánh răng, xả nước, rồi bắt đầu rửa kỹ từng chi tiết.

Cậu rũ mắt, tập trung đến mức nghiêm túc lạ thường. Cả người toát ra một khí chất sang sang quý quý.

Không hiểu vì sao, Vương Tổng Hảo cảm thấy Lục Thanh Hòa dạo này khác lắm. Rõ ràng chẳng thay đổi gì rõ ràng, nhưng cứ như có khí chất của đại ca.

Đôi lúc, chỉ cần cậu mở miệng, Vương Tổng Hảo đã thấy mình bất giác nghe theo.

Cảm giác đó kỳ lạ thật, mà cũng thấy ngầu ngầu.

Vương Tổng Hảo lén nhìn lại Lục Thanh Hòa một cái: Chả lẽ là do chải tóc ngược mà trông oai vậy? Mai mình cũng thử keo xem sao.

Đang mải suy nghĩ thì giật mình bởi một tiếng thốt của chính mình: “Đệch! Gì thế này?!”

Cái hũ đen sì vừa nãy, sau khi được cọ rửa, lộ ra lớp gốm trơn bóng bên trong.

Trên thân hũ còn khắc một hình kỳ lạ, đầu người mình rắn.

Nếu chỉ nhìn đơn lẻ thì thấy có phần nguệch ngoạc, như mấy hình vẽ bậy. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Thanh Hòa thì khiến tim Vương Tổng Hảo đập thình thịch.

“Thật là cổ vật à?”

“Ừ.” Lục Thanh Hòa gật đầu, nghiêm túc “Hũ này ít nhất có từ mấy ngàn năm trước.”

“Mấy ngàn năm???” Vương Tổng Hảo nghe xong phải bụm miệng, mãi mới trấn tĩnh lại, rồi chỉ vào cái hình rắn kỳ dị kia hỏi: “Còn cái hình này là gì?”

“Phục Hy.” Lục Thanh Hòa nhẹ giọng đáp, tay còn xoa nhẹ trên lớp men cũ.

“Phục Hy?!”

Ôi mẹ ơi!

Vương Tổng Hảo nghe xong liền hưng phấn như lên đồng.

Phục Hy gì cũng được, chỉ cần là cổ vật là thành tiền!

Bỏ ra hai trăm rưỡi, giờ lại vớ được một món có thể là quốc bảo, quá lời!

Vương Tổng Hảo ôm cái bình cười toe toét, vội vàng rút điện thoại chụp lia lịa.

Đời cậu ta chưa bao giờ nghĩ có ngày lại chạm tay vào văn vật cổ thật sự.

Trong khi đó, Lục Thanh Hòa rót cho mình ly nước lọc nguội, tư thế tao nhã như đang uống rượu tiên.

Nhìn thấy bộ dáng vui như trúng số của bạn, cậu thầm nghĩ: Chỉ mới thấy một cái bình mà đã sung sướng như thế, nếu mà bước vào quốc khố thật của cậu, chắc nó phát điên luôn mất.

Nhưng cũng may, trước mắt bán cái bình này đổi tiền là được.

Bọn họ nghèo thì nghèo thật, nhưng ít nhất cũng phải có tí tiền để giữ mặt mũi.

Tối hôm đó sau khi rửa mặt, hai người nói chuyện thêm một lúc, phần lớn là Vương Tổng Hảo thao thao bất tuyệt, còn Lục Thanh Hòa chỉ yên lặng nghe.

Đến lúc sắp ngủ, Vương Tổng Hảo thở dài: “Không biết cái bình này bán được bao nhiêu

 Nếu được 50 vạn thì tốt, mày trả nợ xong là thoát nạn.”

Lục Thanh Hòa, từ đầu tới giờ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng thản nhiên nhưng dứt khoát: “Yên tâm. Tôi sẽ không đưa cho tụi nó một xu nào.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play