Mùa hè, năm 2020.

Kim đồng hồ đã chỉ sang rạng sáng, thế nhưng nhịp sống về đêm của thành phố Hải Thị mới chỉ vừa bắt đầu. Trên đường, xe cộ qua lại như mắc cửi, ánh đèn hắt lên tựa như dòng nước chảy. Hai bên đường là những tòa cao ốc san sát, đèn đuốc sáng rực, nhìn từ xa không khác gì một thành phố không ngủ. 

Tại quán bar Hollywood nổi tiếng nhất Hải Thị, bãi đậu xe phía dưới đã chật kín, từng tốp người ra ra vào vào, náo nhiệt không thôi.

Bên trong sàn nhảy, tiếng nhạc ầm ĩ cùng âm thanh huyên náo vang vọng, ánh đèn chớp nháy liên hồi, cơ thể người lắc lư vặn vẹo, còn chói mắt hơn cả ánh đèn sân khấu.

Dưới lớp xa hoa trụy lạc ấy, vô số linh hồn đang xao động, dây dưa, đan xen, vui đùa giữa chốn nhân gian.

Có người đang gào lên bên tai, Lục Thanh Hòa mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt được phóng đại đến quá mức, gần sát tới mức khiến cậu bản năng giơ tay lên, một cái tát đánh thẳng vào khuôn mặt đầy dầu bóng kia, trực tiếp đẩy người đó ra xa.

Có thể là vì vừa tỉnh dậy, Lục Thanh Hòa không kiểm soát được sức lực. Người kia đầu tiên bị đẩy mạnh lảo đảo, sau đó khiếp sợ nhìn cậu, gương mặt không thể tin nổi: “Lục Thanh Hòa, mày điên rồi à?”

Trước mặt cậu là một người đàn ông trung niên mập mạp, gương mặt bóng nhẫy, trông ít nhất cũng ngoài ba mươi, gần bốn mươi. Tóc lưa thưa được vuốt ra sau một cách cứng nhắc, đồng hồ Rolex lấp lánh trên cổ tay càng làm tôn lên dáng vẻ doanh nhân thành đạt. 

Lúc này, như vừa sực tỉnh lại, gã chỉ vào mũi Lục Thanh Hòa mà mắng: “Mẹ kiếp, mày có tin là chỉ cần tao nói một câu, thằng nhãi mày lập tức tiêu đời không?”

Người bên cạnh vội bước tới khuyên can: “Ây da Tiểu Lục, có phải uống nhiều quá rồi nên lú đầu không? Mau xin lỗi Lý tổng đi!”

Ánh đèn nhấp nháy liên tục khiến Lục Thanh Hòa không mở nổi mắt, âm nhạc ầm ĩ tràn ngập màng tai. Nhìn những người ăn mặc lòe loẹt xung quanh, đầu cậu như muốn nứt toác.

Lục Thanh , hoàng đế trẻ nhất nước Đại Lương, lên ngôi năm 12 tuổi.

18 năm tại vị, tận tâm trị quốc, dẹp yên giặc ngoài, ổn định trong, xứng danh minh quân nghìn đời.

Khi quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, Lục Thanh Hòa đối với công trạng của mình vẫn rất hài lòng. Chỉ có một điều tiếc nuối, ba mươi tuổi chưa có con, vốn định trong yến tiệc mừng thọ lần thứ ba mươi sẽ tuyên bố lập người thừa kế. Nào ngờ lại bị thích khách bất ngờ ám sát.

Cậu còn nhớ rõ cảm giác lưỡi kiếm xuyên ngực, theo bản năng đưa tay sờ ngực mình, nhưng thứ chạm vào lại là cơ thể xa lạ.

Bên tai vẫn ồn ào tiếng người, ký ức nguyên thân đổ ập vào khiến đầu óc Lục Thanh Hòa quay cuồng. Câụ loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.

Quán bar bên trong đã đủ hỗn loạn, phòng vệ sinh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Mọi người xung quanh đều tụ tập theo từng cặp, từng nhóm, Lục Thanh Hòa vòng qua họ, cuối cùng dừng lại trước một tấm gương lớn.

Trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Mái tóc đỏ rực được uốn nổ tung lên đầy phô trương, ánh mắt lười biếng, mệt mỏi khiến người nhìn vào cũng cảm thấy rã rời. Dù tạo hình kỳ quái, nhưng vẫn có thể nhìn ra gốc gác của chủ nhân khuôn mặt này không tệ chút nào,  mi dài cong vút, đôi mắt mang theo hơi nước, ẩn tình lấp lánh.

Ký ức của cơ thể này như thủy triều cuốn tới, chỉ trong chớp mắt, Lục Thanh Hòa đã tiếp nhận được toàn bộ thông tin về nguyên chủ.

Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, từ nhỏ nguyên chủ đã phải tự lập, bỏ học sớm để đi làm kiếm sống. Mấy năm trước vẫn còn là người bán trái cây ở chợ hải sản, đến gần đây, vô tình bị một người qua đường quay clip đăng lên Douyin.

Tạo hình nổi loạn cùng với khuôn mặt thanh tú khiến người ta cảm thấy kỳ quặc mà lại hài hòa. Rất nhiều bình luận nói rằng: Có nhan sắc thì muốn sao cũng được, bởi kiểu ăn mặc thế này nếu đặt lên người khác thì đúng là chói mắt không chịu nổi.

Dựa vào gương mặt trời cho ấy, nguyên chủ bỗng chốc nổi tiếng trên mạng. Ban đầu chỉ có người tìm đến chụp ảnh chung, sau đó thì có một cái gọi là công ty quản lý tìm tới, nói muốn ký hợp đồng, lăng xê cậu thành minh tinh.

Nguyên chủ mới học hết cấp hai, hoàn toàn không hiểu gì về cái gọi là định hướng hình tượng hay đóng gói nghệ sĩ. Cậu chỉ biết làm vậy thì kiếm tiền dễ hơn, nên liền vui vẻ đồng ý.

Nhưng cái danh nghe hoa mỹ kia chẳng qua chỉ là một hot boy mạng, cách thế giới giải trí thực sự còn xa ngàn dặm. Tệ hơn nữa là, công ty quản lý cậu ký vào thực chất chỉ là công ty vỏ rỗng, chuyên đem nghệ sĩ ra ngoài hầu hạ những ông chủ lớn.

Nghe dễ thì là đôi bên tự nguyện, đổi lấy tài nguyên, nghe thẳng thắn chính là mua bán xác thịt.

Nguyên chủ bề ngoài đẹp đẽ, tuy phong cách có phần lòe loẹt, nhưng lại đúng gu của một số người.

Đáng thương là cậu vẫn ngây ngô nghĩ đây là công việc bình thường, còn cố tình trang điểm kỹ lưỡng để đến gặp. Mười mấy ly rượu vừa xuống bụng, còn chưa kịp trợn mắt lần nữa, cơ thể đã bị hoán đổi rồi.

Lục Thanh Hòa không phải nguyên chủ, chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu được chuyện gì xảy ra.

Nếu là tình nguyện thì cũng chẳng nói làm gì. Nhưng dùng đủ chiêu trò mưu tính như vậy, thực sự khiến người ta khinh thường.

Ạu còn đang suy nghĩ, thì tên được gọi là Lý tổng kia đã xoay xoay đồng hồ Rolex, bước lại gần.

Đừng nhìn thiếu niên dáng người gầy gò, nhưng đường cong cơ thể lại vô cùng hút mắt. Nhìn cái eo nhỏ cùng vòng mông kia, ai mà không thèm thuồng? Lúc đầu Lý tổng còn định tính sổ, giờ phút này lại đổi thành thái độ dịu dàng.

“Tiểu Lục à, anh đây thật lòng muốn làm bạn với em đó. Chỉ cần em ngoan ngoãn với anh, muốn tài nguyên gì anh cũng cho hết.”

Vừa nói chuyện, tay của Lý tổng đã bắt đầu không an phận.

Lục Thanh Hòa phản ứng cực nhanh, nghiêng người một cái đã tránh được. Cậu liếc nhìn gã trung niên bụng phệ kia, trong lòng nảy sinh chủ ý.

“Nơi này người nhiều quá, hay là chúng ta...” Lục Thanh Hòa vừa nói vừa chỉ về phía nhà vệ sinh.

Hai mắt Lý tổng sáng lên: “Ây da, không ngờ em còn chủ động hơn cả anh.” Gã cười hềnh hệch, trên mặt nhăn ra thêm mấy nếp nhăn. Trong lòng nghĩ thầm: mấy hot boy mạng như thế này là dễ dụ nhất, cái gọi là thanh cao chẳng qua là làm giá, đến cuối cùng cũng chỉ là cùng một kiểu vui chơi. 

Nhìn thấy Lục Thanh Hòa bước vào nhà vệ sinh, Lý tổng hớn hở theo sau.

Người bên ngoài thấy cảnh này cũng chỉ bĩu môi. Ở mấy nơi như vũ trường, chuyện hủy hoại tam quan kiểu này quá quen thuộc rồi.

Ba phút sau.

Lục Thanh Hòa từ phòng vệ sinh đi ra, vừa hoạt động vai vừa khép cửa lại. Bên trong lờ mờ truyền ra vài tiếng ú ớ, nhưng tiếng nhạc ngoài sàn quá lớn, chẳng ai để ý đến.

Người ngồi bên ngoài chờ mãi không thấy cả hai trở ra, có chút lo lắng, liền chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra. Gọi mãi không thấy ai trả lời, đến khi đẩy từng phòng một ra mới phát hiện Lý tổng đang gục đầu bên bồn cầu.

Người đến phải dùng hết sức lực chín trâu hai hổ mới nâng được gã dậy, chỉ thấy đầu gã sưng vù, miệng lẩm bẩm không rõ: “Lục… Lục… thằng họ Lục kia, tao… tao tuyệt đối không tha cho mày.”

Thành phố Hải Thị ba mặt giáp biển, đông ấm hạ mát.

Dù đang là đêm hè oi ả, nhưng cơn gió biển đêm thổi qua vẫn mang theo vài phần lạnh lẽo.

Trên người Lục Thanh Hòa chỉ mặc một chiếc áo mỏng, quần bò rách từ đùi tới tận đầu gối, để lộ hơn nửa đôi chân. Gió biển thổi qua khiến cậu lạnh run người.

“Hắt xì!” Lục Thanh Hòa bất giác hắt hơi hai cái, không nhịn được cảm thán, thân thể này đúng là quá yếu.

Chỉ mới đánh một người thôi mà mạch đập đã rối loạn, toàn thân mềm nhũn.

Nghĩ cũng đúng, nguyên chủ từ nhỏ đã phải ra ngoài mưu sinh, ăn mặc thất thường, lại quanh năm lao lực, thể trạng gầy yếu cũng không có gì lạ.

Lục Thanh Hòa thầm chê bai cơ thể này một câu, nhưng giờ đây bản thân cậu cũng chẳng hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, trước mắt đành tạm dưỡng thân cho tốt rồi tính tiếp.

Phòng trọ của nguyên chủ cách đây hơn mười cây số. Lục Thanh Hòa vốn định tìm phương tiện về đó.

Chỉ là, giờ đã hơn một giờ sáng, xe buýt từ lâu đã ngừng chạy. Cậu sờ túi, phát hiện túi còn sạch sẽ hơn cả mặt mình, muốn bắt taxi e cũng là điều không tưởng.

Dù vậy, Lục Thanh Hòa cũng không quá lo lắng, chỉ chậm rãi men theo đường lớn đi về phía trước, nhân tiện quan sát thế giới mới này.

Tuy đã tiếp nhận ký ức nguyên chủ, nhưng đối với thế giới hiện đại này, cậu vẫn cảm thấy hết sức mới lạ.

Không biết từ khi nào, cậu đã đi tới một cây cầu vượt. Vừa định bước lên thì nghe bên dưới truyền đến một giọng trầm khàn: “Tiểu tử, dừng chân đã.”

Lục Thanh Hòa quay đầu lại, mới phát hiện bên dưới có một ông thầy bói. Bên cạnh ông là tấm biển nhỏ ghi 'người mù đoán mệnh'. Người này đầu tóc bạc trắng, ngồi trên một chiếc ghế xếp, mặc áo khoác, đeo kính râm, tay cầm chổi râu gõ gõ miệng gọi cậu. Đối với mấy tay thuật sĩ giang hồ thế này, Lục Thanh Hòa xưa nay không tin.

Cậu khẽ nhếch môi, đang định rời đi thì nghe ông lão kia cất giọng vang lên: “Người trẻ tuổi, không giấu gì cậu, ta xem cậu có mệnh hoàng đế!”

Bước chân Lục Thanh Hòa khựng lại.

Ông lão thấy thế liền mừng rỡ, vội vàng mò đến, kéo thêm một chiếc ghế nhỏ dúi vào tay cậu, miệng không ngừng lải nhải:

“Có duyên, có duyên! Hôm nay lão phu phá lệ, đoán cho cậu một quẻ miễn phí!” Vừa nói ông lão vừa giơ tay định sờ mặt cậu để xem cốt cách. 

Lục Thanh Hòa không tránh, chỉ lẳng lặng hỏi lại: “Ngài nói ta có mệnh hoàng đế, là thật sao?”

“Sao lại không thật! Ta xưa nay không nói dối.” ông lão đáp chắc như đinh đóng cột, vừa nói vừa bắt mạch cậu. “Quả nhiên không sai, cậu đúng là hoàng đế chuyển kiếp.”

Trong lòng Lục Thanh Hòa khẽ động, nhưng trên mặt không lộ nửa điểm cảm xúc, chỉ yên lặng chờ ông nói tiếp.

Ông thầy bói vốn tưởng cậu sẽ thắc mắc thêm, đợi mãi không thấy ai lên tiếng, đành giả vờ lơ đãng tiếp lời: “Cậu à, kiếp trước thật sự là hoàng đế, con đàn cháu đống, sống lâu trăm tuổi. Chính là vì kiếp trước quá thuận lợi, nên đời này mới gặp nhiều trắc trở. Rõ ràng là bậc đại tướng tài nhưng lại luôn bị tiểu nhân hãm hại. Nếu không kịp thời hóa giải tai ương, e rằng tai họa lớn sắp giáng xuống đó!”

Trong lòng Lục Thanh Hòa đã rõ đây chỉ là một gã lừa đảo giang hồ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản hỏi lại: “Xin hỏi cao nhân, vậy phải hóa giải thế nào?”

Vừa nghe cậu chịu phối hợp, ông thầy liền căng mặt nghiêm túc: “Chuyện này… không dễ giải đâu. Phải tốn tiền thì mới có thể trừ tai. Nhưng ta đây có vật trấn mệnh rất linh, tuyệt đối giúp cậu vượt qua...”

Còn chưa kịp nói hết, bỗng từ phía sau vang lên giọng nói: “Ồ, vậy giúp tụi tôi coi thử luôn nhé?”

Hai người mặc đồng phục quản lý trật tự đô thị đi tới. Ông lão nghe thấy lập tức cứng đờ, cắn răng hỏi: “À… các cậu muốn xem… xem gì cơ?”

Nói xong ông liền hối hận đến muốn cắn rụng đầu lưỡi, vội vàng tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt hoàn toàn không hề mù: “Ái chà, tôi chỉ là ra hóng gió thôi, không đoán mệnh đâu!”

Một người quản lý trật tự đô thị lập tức giơ giấy yêu cầu thu dọn đồ đạc và đi theo về trụ sở, người còn lại thì nhẹ nhàng khuyên nhủ Lục Thanh Hòa: “Cụ ông này hễ gặp ai cũng bảo là hoàng đế chuyển kiếp, toàn nói nhảm để lừa người. Mấy trò phong kiến mê tín này, người trẻ tuổi đừng nên tin. Phải tin vào khoa học, vận mệnh nằm trong tay mình cơ mà!”

Lục Thanh Hòa thấy ông lão bị đưa đi giáo huấn, không nhịn được bật cười. Vừa định xoay người rời đi, thì ánh mắt lại vô tình quét qua một vật gì đó dưới đất, cậu cúi xuống, nhặt nó lên.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play