Hải Thị là một thành phố ven biển, từ xưa đến nay đã là cảng giao thương, kinh tế phát triển với tốc độ cực nhanh.

Khu phố cổ ở Hải Thị từng là nơi tập trung các cửa hàng giao dịch đồ cổ, trong đó có không ít người làm nghề buôn bán, cất giữ và lưu thông cổ vật.

Sáng sớm tinh mơ, khu chợ vẫn còn rất vắng vẻ.

Hai thanh niên tóc nhuộm đỏ nhuộm xanh đi giữa trung tâm phố khiến người ta nhìn vào liền thấy rất nổi bật.

“Bạn cậu nói chỗ này đáng tin thật không đó?”

Ven đường đã có không ít cửa hàng mở cửa đón khách, Lục Thanh Hòa vừa đi vừa nhìn quanh, phát hiện bên trong toàn là hàng giả. Ít nhất nhìn sơ qua thì chưa thấy món nào là hàng thật.

“Cũng không dám nói là hoàn toàn đáng tin, nhưng cậu ta bảo ở đây còn hơn là mang ra nhà đấu giá. Chúng ta tự bán trực tiếp ở đây còn tiết kiệm được tiền thuê nữa. Quan trọng là, một phố đầy hàng giả như vậy mà chỉ có mình chúng ta có hàng thật, chẳng phải lại càng dễ gây chú ý sao?”

Vương Tổng Hảo còn đặc biệt tìm người hỏi giá cả thị trường đồ cổ lẫn đất đai, người ta định giá bình đó ít nhất cũng 300 vạn.

Trời ạ, nếu thật sự bán được giá đó, cho dù Lục Thanh Hòa có bị lừa mất 50 vạn, thì vẫn còn lời tới 250 vạn.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi!

Ôm giấc mơ phát tài sau một đêm, Vương Tổng Hảo dứt khoát nghỉ luôn công việc phụ bếp ở quán ăn.

Chỉ cần bán được cái bình này, mở quán ăn tự mình làm chủ còn không dễ sao?

Chiếc bình được Vương Tổng Hảo cẩn thận đặt trong hộp lót đệm, ôm khư khư trong ngực, sợ làm rơi mất.

Lục Thanh Hòa thì không rành lắm về quy trình giao dịch cổ vật hiện nay, chỉ nghĩ đi xem thử dò đường trước cũng không thiệt gì.

Hai người dạo quanh khu phố đồ cổ, muốn chọn một chỗ thích hợp để bày hàng.

Chỉ là giờ vẫn còn quá sớm, đường phố thưa người, bày hàng lúc này nhìn hơi ngốc thật.

Cả hai đều chưa từng bán đồ cổ, kinh nghiệm rất thiếu. Bàn qua lại rồi quyết định đi dạo mấy tiệm đồ cổ xem người ta buôn bán thế nào, cũng muốn biết có quy tắc gì cần lưu ý không.

“Thanh Hòa, tiện đường mày nhìn xem có món gì hay không. Biết đâu tụi mình còn nhặt được món hời thì sao!” Vương Tổng Hảo vừa ôm hòm trong ngực, vừa thấy đời thật như bánh bao nhân thịt rơi từ trời xuống.

Nếu hôm qua Vương Tổng Hảo còn cảm thấy chuyện này quá ảo, thì bây giờ thực sự tin rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Bỏ ra 250 tệ mà lời tới 250 vạn, nếu không gọi là vận may thì là gì?

Lục Thanh Hòa nhìn sơ qua vài tiệm, thật ra cũng chẳng thấy món nào vừa mắt. Không phải vì không có hàng thật, mà là giá hàng thật quá cao. Ví như tranh của hậu duệ một họa sĩ nổi tiếng, một bức cũng lên tới cả chục triệu, biết là hàng thật cũng không mua nổi.

Còn mấy món rẻ rẻ xếp ở góc chờ người nhặt được, Lục Thanh Hòa cũng không ngại phiền mà liếc thử. Nhưng đúng là tiền nào của nấy, không có món nào cậu thích.

Dù mới sáng sớm, nhưng cũng có vài người dậy sớm tới mua bán như họ.

Thỉnh thoảng có người la lên nhặt được bình sứ đời Cảnh Đức trấn mấy chục triệu, nhưng thật ra khác nhau mấy trăm năm, nên giá trị cũng khác biệt một trời.

Mà ở khu phố đồ cổ, điều quan trọng nhất là mua rồi thì thôi.

Đã bước vào con đường mua bán này thì phải tự biết đó là một hình thức đầu tư mạo hiểm.

Đồ giả, đồ thật lẫn lộn, có mua được hàng chuẩn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào mắt nhìn của mình.

Lục Thanh Hòa và Vương Tổng Hảo đã đi qua mấy cửa hàng, cũng hiểu được sơ bộ quy tắc nơi đây.

Người mua thấy vừa ý, người bán ra giá, giao dịch đều được thanh toán trong ngày. Chỉ cần món đồ được thu lại, tiền sẽ trả ngay.

Nhìn mấy món hàng giả mà còn bán được giá cao, Vương Tổng Hảo càng thêm tự tin. Dù sao họ cầm trong tay là hàng thật, kiểu gì cũng sẽ có người biết hàng mà tới mua.

Chớp mắt đã đi dạo từ đầu phố tới cuối phố, cuối cùng họ bước vào tiệm lớn nhất trong khu đồ cổ.

So với mấy tiệm trước, nơi này rõ ràng đông hơn nhiều, hàng thật cũng nhiều hơn. Còn giá cả thì dĩ nhiên đã vượt xa khả năng hiện tại của họ.

Hai người đi dạo trong tiệm thật lâu, thấy ông chủ chốt được vài món, Vương Tổng Hảo không khỏi động lòng.

Vương Tổng Hảo kéo Lục Thanh Hòa qua một bên, nhỏ giọng bàn bạc: “Nếu không thì tụi mình thử đặt gửi bán chỗ này xem sao. Cùng lắm bị chủ tiệm lấy phần trăm tiền thuê, như vậy chắc dễ bán hơn.”

So với chuyện tự bày hàng bên vỉa hè, thì tìm được chủ tiệm uy tín gửi bán rõ ràng đáng tin cậy hơn nhiều.

Trong lòng Lục Thanh Hòa cũng có chút tính toán, chỉ là vẫn muốn quan sát thêm. Dù sao đồ cổ không giống mấy món khác, lỡ như gặp phải kẻ có ý xấu thì người chịu thiệt chính là bọn họ.

Ông chủ mặc một chiếc áo khoác kiểu áo choàng có nẹp, tay cầm lọ thuốc hít, trông chừng 50, 60 tuổi. Vừa rồi đã giao dịch xong hai món đồ, đều là ông tự thân ra mặt thương lượng. Không biết những mặt khác ra sao, nhưng khả năng nhìn hàng thì đúng là không tồi.

Lục Thanh Hòa và Vương Tổng Hảo đứng ngoài cửa tiệm chần chừ một lúc, đang định bước vào bàn chuyện hợp tác, kết quả lại có người đến trước.

Là một ông lão mặc đường trang, thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn cả ông chủ. Tinh thần rất minh mẫn, dáng người vững vàng.

Sau khi vào cửa, ông lão đi một vòng quanh cửa tiệm, rồi đến bên ông chủ hỏi: “Chỗ cậu có món nào liên quan đến Văn Hòa Đế không?”

Văn Hòa Đế?

Lục Thanh Hòa thật sự không ngờ lại có thể nghe thấy tên mình ở đây.

Không nhịn được liếc nhìn ông lão ấy thêm vài lần, nhưng trên mặt vẫn cố làm ra vẻ thờ ơ.

Ông chủ vừa nghe đã vội bước lên, cười niềm nở: “Đúng lúc lắm! Chỗ tôi vừa mới có một bức tranh được cho là chính phẩm của Văn Hòa Đế. Không biết ngài có muốn xem thử không?”

Ông lão gật đầu dứt khoát: “Được chứ.”

Rất nhanh, ông chủ mang bao tay, cẩn thận lấy ra một cuộn tranh, nói đó là tác phẩm phong bút của Văn Hòa Đế.

Lục Thanh Hòa nghe xong không khỏi thấy tò mò. Chính cậu còn không nhớ mình từng vẽ tác phẩm phong bút nào nữa cơ mà. Nghĩ vậy, cậu vô thức bước chân lên trước, định cùng xem thử cho rõ.

Ông chủ vốn đã chú ý đến hai người “Smart” đứng ở cửa từ lâu.

Một người tóc đỏ, một người tóc xanh, còn ôm một cái hòm, lén lút không biết đang chuẩn bị trò gì.

Nhưng cửa hàng là nơi buôn bán, khách đến là khách. Hơn nữa trong tiệm vẫn còn nhiều người, nên ông chủ cũng không tiện đuổi họ đi. Ban đầu tưởng bọn họ chỉ liếc nhìn rồi rời đi, không ngờ lại còn bước vào trong.

Làm nghề buôn bán lâu năm, nhìn người rất chuẩn. Chỉ nhìn qua là biết đối phương thuộc đẳng cấp tiêu dùng nào.

Ví như tên tóc xanh kia, ông chủ liếc mắt một cái liền biết là đến cả món hàng rẻ nhất trong tiệm cũng mua không nổi. Ngược lại, tên tóc đỏ tuy ăn mặc quê mùa, nhưng quanh người lại có khí chất không tầm thường.

Trên đời có người ăn mặc sang mà nghèo rớt mồng tơi, cũng có người ăn mặc bình dân nhưng thực sự giàu có.

Ông chủ không nhìn thấu nội tình của người kia, nên chọn cách không đắc tội là hơn.

Chỉ là ông vừa mới lấy tranh ra, người kia đã bước lên, khiến trong lòng ông chủ hơi thấy khó chịu.

“Vị bằng hữu này, chỗ tôi làm ăn có thứ tự trước sau. Vị lão ca đây đang xem, nếu không cậu xem mấy món khác trước?”

Lục Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi: “Vậy bây giờ đến nhìn cũng không được sao?”

Ông chủ còn đang định lên tiếng, thì ông lão đã cười ha hả, kéo Lục Thanh Hòa lại gần: “Không sao, cùng xem cũng được mà.”

Khách hàng đã mở lời, ông chủ đành không nói gì thêm.

Ông ta gượng cười, cẩn thận mở tranh ra: “Đây là bức ‘Viễn Sơn Đồ’ do chính Văn Hòa Đế vẽ. Ngài xem núi non, chim chóc, rồi cả chữ ký và con dấu, tuyệt đối là chính phẩm. Nói thật, Văn Hòa Đế làm cái gì cũng tốt, chỉ tiếc mệnh đoản, tranh lưu truyền lại rất ít. Nhưng cũng vì thế mà tranh của ngài ấy lại càng quý hiếm…”

Ông chủ thao thao bất tuyệt quảng cáo. Mà Lục Thanh Hòa thì chỉ thấy dở khóc dở cười.

Nói thật, tranh cậu vẽ không hề ít, nhưng chưa từng có bức Viễn Sơn Đồ nào cả.

Từ bút pháp, chữ ký đến con dấu đều bắt chước rất giống, nhưng giả thì vẫn là giả, cậu chỉ liếc một cái là nhận ra ngay.

Bên kia, ông lão không đánh giá bức tranh mà lại quay sang hỏi Lục Thanh Hòa: “Tiểu huynh đệ, cậu thấy bức tranh này thế nào?”

Lục Thanh Hòa không tiện nói nhiều, nhưng cũng không muốn để người ta lợi dụng tên mình đi lừa gạt. Nghĩ ngợi một chút, cậu chỉ nói: “Con dấu này là nguyên vẹn.”

Ông chủ không hiểu ý, tưởng cậu không biết mà tỏ vẻ hiểu chuyện, liền chen vào: “Con dấu của hoàng đế đương nhiên là còn nguyên rồi.”

Lục Thanh Hòa lắc đầu, không giải thích gì thêm.

Ông lão lại nhìn cậu thêm mấy lần, ánh mắt đầy khen ngợi.

Ông chủ không hiểu được ẩn ý giữa hai người, chỉ hỏi ông lão có muốn mua tranh không.

Ông lão đáp: “Tôi muốn mua tranh, nhưng không phải là tranh giả.”

Nghe vậy, mặt ông chủ hơi nóng lên, nhưng vẫn cố giữ nụ cười: “Ngài nói gì thế! Đây rõ ràng là tranh thật. Nếu ngài thấy giá không hợp hoặc không muốn mua thì cứ nói thẳng. Nhưng nói đây là tranh giả thì hơi quá rồi.”

Ông lão bình thản nói: “Văn Hòa Đế thích nhất là vẽ thực cảnh, tức là những gì tận mắt nhìn thấy. Ngài ấy lên ngôi khi còn thiếu niên, sống suốt đời ở phương Bắc, chưa từng đặt chân đến Nam Cương. Còn bức tranh này, khung cảnh rõ ràng là Nam Cương, vậy nên, cho dù nhìn có giống thật đến đâu, chỉ cần nhìn đề tài là đã biết giả.”

Lục Thanh Hòa cũng không ngờ ông lão lại hiểu rõ về mình như vậy.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có chút tán thưởng đối phương.

Ông chủ vốn còn định cãi cùn, nhưng nghe lời ông lão thì cũng không tiện nói tiếp nữa. Dù vậy, để thừa nhận đây là tranh giả thì ông ta dứt khoát không làm, vì không bán được cho người này thì vẫn còn có người khác. Luôn có kẻ nhìn không ra thật giả, tiêu tiền như rác, việc gì phải vội.

Ông lão nhìn ra được tâm tư ông chủ, nhưng mỗi người một chí hướng, ông cũng không muốn nói thêm.

Ông quay sang Lục Thanh Hòa: “Tiểu huynh đệ hiểu biết đồ cổ như vậy, không bằng chúng ta ra ngoài trò chuyện chút?”

Lục Thanh Hòa gật đầu đồng ý: “Được thôi.”

Vương Tổng Hảo vốn định bàn chuyện gửi bán, nhưng giờ đến đứa ngốc cũng nhìn ra ông chủ bán đồ giả bị vạch trần. Thái độ hiện tại của ông ta rõ ràng không còn phù hợp để hợp tác.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Tổng Hảo vẫn quyết định đi theo Lục Thanh Hòa ra ngoài, chờ nghe ý kiến rồi tính tiếp.

Hai người đi theo ông lão ra ngoài, đứng dưới bóng cây, ông lão liền hỏi: “Sao cậu lại nói con dấu đó là nguyên vẹn?”

Còn sao nữa, chẳng phải vì chính mình lúc trước làm rơi một góc con dấu sao?

Lúc đó nghĩ chuyện nhỏ không quan trọng nên không sửa lại. Cho nên chỉ cần ai từng thấy tranh thật mới biết, con dấu trong tranh Văn Hòa Đế chưa bao giờ nguyên vẹn cả.

Ông lão cười gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Thanh Hòa lại càng thêm khen ngợi: “Tiểu huynh đệ năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nếu thật tính luôn cả thời gian ngàn năm trôi qua thì sợ nói ra lại tưởng yêu quái sống lại.

Lục Thanh Hòa tính toán một chút tuổi thật của mình, cũng phải líu lưỡi. Cười cười đáp: “Tôi vừa mới qua sinh nhật, mười tám tuổi.”

Ông lão nhìn vẻ mặt cậu là biết con số này chắc không đúng, nhưng cũng không ngờ mới 18 tuổi mà đã hiểu biết sâu như vậy.

“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên.” Ông lão rất thích Lục Thanh Hòa, vốn định ngồi nói chuyện thêm, nhưng lúc này vệ sĩ lại tiến đến nói nhỏ vào tai: “Nhị thiếu gia vừa về nước, đang tìm ông.”

Một bên là bạn mới quen thú vị, một bên là cháu nội ruột thịt.

Ông lão lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lục Thanh Hòa: “Đây là cách liên lạc của tôi. Sau này nếu cậu có vật gì liên quan đến Văn Hòa Đế, cứ việc tìm tôi. Hoặc lúc nào rảnh, chúng ta ngồi uống trà tán gẫu cũng được.”

Lục Thanh Hòa nhận lấy danh thiếp, lễ phép chào tạm biệt lão gia rồi đứng nhìn ông rời đi.

“Người đó là ai thế?” Vương Tổng Hảo thò đầu qua nhìn chăm chăm vào tấm danh thiếp: “Lục Thành Nghị? Ấy chà! Hai người các cậu đều họ Lục đấy nhé.”

Cậu ta hưng phấn tột độ, còn đắc ý vì mình vừa phát hiện ra điều đáng ngờ to lớn. Lục Thanh Hòa cầm lấy tấm danh thiếp xem lại, cười nhạt: “Chỉ là trùng hợp thôi.”

“À mà này Thanh Hòa, bây giờ chúng ta có còn định quay lại chỗ ông chủ kia để gửi bán cái bình không?”

Lục Thanh Hòa lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”

Hợp tác vốn đã có nguy cơ, huống chi còn là kiểu người nhân phẩm kém, tốt nhất nên tránh càng xa càng tốt.

Hai người cứ thế vừa đi vừa trò chuyện, chẳng ai biết rằng người mà mình vừa quen lại là nhân vật có tiếng tăm đến mức nào.

Chỉ cần họ đọc báo kinh tế hay quan tâm đến bảng xếp hạng tài phiệt, thì đã chẳng đến mức không nhận ra cái tên Lục Thành Nghị, một trong những tài phiệt lớn hàng đầu trong nước.

Bên kia, sau khi rời khỏi chợ đồ cổ, Lục Thành Nghị vô tình gặp một chàng trai trẻ đi tới,vchính là cháu trai thứ hai của ông, Lục Cảnh Nhiên. Cậu cao ráo, điển trai, trông rất rạng rỡ.

Con cháu nhà người khác thì đều lao đầu vào học kinh tế để tiếp quản sản nghiệp gia tộc, còn Lục Cảnh Nhiên từ nhỏ lại chẳng hứng thú mấy với thương trường, chỉ mê âm nhạc.

Cậu tinh thông nhiều loại nhạc cụ từ bé, lại còn thi đậu vào một học viện âm nhạc danh tiếng ở nước ngoài, nói chung cũng khá giỏi giang.

Đúng lúc được nghỉ hè, Cảnh Nhiên về nước, nói là muốn đến công ty tìm hiểu nghiệp vụ.

Lục Thành Nghị thấy mới mẻ, cũng không phản đối. Dù sao thì cơ nghiệp cũng là của họ, tiếp xúc sớm cũng không sao.

“Ông ơi, con về rồi.” Lục Cảnh Nhiên lễ phép đứng trước mặt ông nội chào hỏi.

Tuy là ông cháu, nhưng giữa hai người vẫn có cảm giác khách sáo, thiếu đi sự gần gũi.

Lục Thành Nghị cũng từng tự hỏi không biết có phải vì bản thân quá nghiêm khắc nên mới thành ra như vậy.

Ông nhìn cháu một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi: “Cảnh Nhiên, năm nay cháu mười tám tuổi đúng không?”

Lục Cảnh Nhiên không hiểu sao ông nội lại hỏi vậy, chỉ gật đầu: “Dạ đúng rồi.”

Lục Thành Nghị cười cười: “Trùng hợp thật, đúng bằng tuổi với một cậu bạn mới quen hôm nay.”

Cậu bạn mới quen?

Cảnh Nhiên nghe xong thì theo bản năng quay đầu nhìn về phía chợ, thấy từ xa hai thanh niên tóc nhuộm sặc sỡ đang ngồi bên quầy hàng, không khỏi nhíu mày.

Tuy không biết người ông nói là ai, nhưng nhìn kiểu gì thì hai người đó cũng có gu thời trang thật kỳ quặc.

“Ông nội sao lại kết giao với mấy người như vậy? Là họ tự bắt chuyện trước sao?” Dù sao ông nội cũng là một trong những tài phiệt lớn hàng đầu trong nước, bị người ta cố tình tiếp cận là chuyện thường. Nhìn hai người kia nghèo kiết xác thế kia, rất có thể là vì biết ông mà cố tình làm quen cũng nên.

“Không phải họ tìm ta, mà là ta chủ động muốn làm bạn với người ta.” Lục Thành Nghị đại khái cũng nhìn ra sự coi thường của cháu, liền thản nhiên nói: “Cảnh Nhiên, cháu phải nhớ kỹ. Đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong. Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác thì sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt lớn.”

Nghe ra ông nội đang không vui, Lục Cảnh Nhiên lúc này mới nhận ra mình đã thất lễ, vội vàng gật đầu: “Ông dạy rất đúng, cháu sẽ ghi nhớ ạ.”

Lục Thành Nghị chỉ im lặng gật đầu.

Dù sao cũng còn trẻ, có những chuyện cần phải từ từ mà học.

Nói thật thì, cái cậu tóc đỏ kia, tuy bề ngoài nhìn có vẻ non nớt, nhưng khí chất lại rất khác người, không giống bạn cùng tuổi chút nào.

Tiếc là vội quá nên chưa kịp hỏi tên. Chỉ mong sau này còn có duyên gặp lại.

Bên này, Lục Thanh Hòa hoàn toàn không biết đến cuộc trò chuyện kia, vẫn ngồi dưới bóng cây, đọc một quyển Luật Hợp Đồng. 

Vương Tổng Hảo thì trải một tấm vải bạt xuống đất, cẩn thận lấy cái bình ra đặt lên.

Giữa mùa hè nắng nóng, hai người cố tình tìm một chỗ có bóng râm để dựng quầy. Thỉnh thoảng có người đi ngang, nhưng phần lớn chỉ nhìn kiểu tóc của hai người rồi bước qua, rất ít người dừng lại hỏi han đến cái bình.

Vương Tổng Hảo thì không được bình tĩnh như Lục Thanh Hòa, thấy cậu còn rảnh rỗi đọc sách thì nhịn không được hỏi: “Thanh Hòa à, mày không lo lắng gì sao?”

“Có gì đâu mà phải lo. Người cần đến thì rồi sẽ đến thôi.” Lục Thanh Hòa vừa nói vừa không rời mắt khỏi sách, vẻ mặt vẫn tự nhiên như không.

Vương Tổng Hảo nhìn thấy sách là muốn nổ đầu, huống chi lại là sách luật, khô khan khỏi nói.

Vương Tổng Hảo thật sự không hiểu Lục Thanh Hòa bị cái gì kích thích mà lại đi đọc mấy quyển như vậy, lại còn rất nghiêm túc.

Ban đầu cứ tưởng cậu làm bộ, nên liền thò đầu qua hỏi: “Mày biết mày đang đọc cái gì không đấy?”

Lục Thanh Hòa nhướng mày, điềm nhiên trả lời:

“Điều 1 – Mục đích lập pháp là để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của các bên ký kết hợp đồng, duy trì trật tự kinh tế – xã hội…

Điều 42 – Hợp đồng bị vi phạm là chỉ trong quá trình ký kết nếu một bên gây tổn thất cho bên còn lại thì phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại…”

Vương Tổng Hảo nghe mà há hốc mồm, vội vàng lật sách theo để xác nhận.

Bao nhiêu chữ như vậy, bản thân đọc còn thấy khó hiểu, mà Lục Thanh Hòa thì cứ thế đọc vanh vách từng điều một. Đáng sợ nhất là, cậu chỉ mới cầm sách có một lúc thôi đấy!

“Trời ạ. Mày thật sự chưa từng đọc qua Luật Hợp Đồng à?”

Vừa hỏi xong, Vương Tổng Hảo cũng thấy không hợp lý. Hai người đều lớn lên cùng nhau, nếu Lục Thanh Hòa có bản lĩnh nhìn một lần là nhớ như vậy thì lẽ ra nên là học bá từ lâu rồi.

Nhưng nghĩ lại hoàn cảnh gia đình Lục Thanh Hòa, Vương Tổng Hảo lại thấy cũng có lý.

Cho dù Lục Thanh Hòa học giỏi cỡ nào, ba mẹ cậu ấy cũng sẽ không bỏ tiền cho cậu đi học.

Hồi tiểu học Lục Thanh Hòa từng là học sinh top đầu, nhưng vì mẹ cứ bắt theo đi làm thêm, nên thành tích mới rớt dần xuống.

Hoặc cũng có thể Lục Thanh Hòa quá hiểu chuyện, sợ tốn tiền nhà nên cố tình giả vờ học kém để chủ động nghỉ học?

Nghĩ đến đây, Vương Tổng Hảo thấy sống mũi cay cay, vỗ vai bạn mà suýt khóc: “Huynh đệ, mày thật sự quá không dễ dàng.”

Lục Thanh Hòa bị làm cho không hiểu gì cả, thật sự không rõ chỉ vì đọc sách luật mà lại bị cảm động đến rơi lệ thế này là sao nữa.

Ngay lúc hai người còn đang nói chuyện một trời một vực, thì có người đến gần sạp hàng, ngồi xổm xuống, cầm lấy cái bình hỏi: “Cái này là hai cậu mang đến để bán sao?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play