Lục Thanh Hòa ở trong thư viện đọc sách suốt mấy giờ liền.
Bất cứ cuốn sách lịch sử nào có liên quan đến Đại Lương, cậu đều giở ra đọc một lượt, xem như đã xác nhận bản thân thật sự chết vào năm 30 tuổi.
Tận mắt đọc ghi chép của người khác về cái chết của chính mình, Lục Thanh Hòa lại có một sự bình tĩnh kỳ lạ.
Tuy rằng triều đại thay đổi, năm tháng vô tình, một vương triều từng hưng thịnh mà sụp đổ, ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy nuối tiếc. Nhưng mà, hiện tại tất cả những thứ đó dường như đã chẳng còn liên quan gì đến cậu nữa. Việc cậu cần làm bây giờ là nghiêm túc suy tính cho con đường sắp tới, cũng may nơi này còn có thể ổn định mà sống tiếp.
Khi Lục Thanh Hòa ra khỏi thư viện thì trời đã ngả về chiều.
Có lẽ vì thời tiết oi bức, người đi đường không nhiều lắm. Trên đường xe cộ qua lại không ngớt, cao ốc san sát, khắp nơi đều là dáng vẻ phồn hoa của đô thị lớn.
Lục Thanh Hòa đứng trước cửa thư viện, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát thế giới này.
Tiết tấu sống của đô thị khiến nhịp sống con người cũng trở nên gấp gáp, ai nấy đều vội vội vàng vàng. Lục Thanh Hòa đứng giữa họ, thoáng cảm thấy mình không thuộc về nơi này.
Đi tiếp khoảng 500 mét, cậu đến trung tâm thương mại của thành phố Hải Thị.
Cậu dừng chân trên cầu vượt, phía trước vừa đúng là một bảng quảng cáo khổng lồ.
Là khu vực thương mại giá trị nhất toàn thành phố, quảng cáo trên các tòa nhà nơi đây mang giá trị thương mại không thể đo đếm. Có thể xuất hiện trên bảng quảng cáo này, ắt hẳn là nhân vật có giá trị thương mại cực lớn.
Khoảnh khắc ấy, trên màn hình đang chiếu hình ảnh một người đàn ông.
Tây trang chỉnh tề, tay cầm đóa hồng. Xung quanh là hoa tươi rực rỡ, nhưng tất cả lại bị lu mờ bởi khuôn mặt người đàn ông đó.
Người đi đường không ít người móc điện thoại ra chụp hình biển quảng cáo, còn có người xuýt xoa: “Chồng tui đúng là người đẹp trai nhất thế giới mà!”
Chẳng qua chỉ là quảng cáo nước hoa, ngay cả Lục Thanh Hòa cũng không hiểu vì sao mình lại đứng nhìn lâu như vậy.
Có lẽ là vì dòng chữ nhỏ ở góc trái, cái tên kia.
Cũng có thể là do những lời tâng bốc quá mức xung quanh khiến cậu chú ý.
Tóm lại, khi Lục Thanh Hòa nhìn thấy hai chữ "Mục Ninh", trong lòng chỉ âm thầm thở dài.
Người đời thiển cận. Nếu họ có cơ may tận mắt thấy được Tả Tướng, có lẽ mới thực sự hiểu được thế nào là công tử vô song.
Nghĩ đến đây lại cảm thấy chẳng còn gì thú vị, cậu thu hồi ánh mắt khỏi biển quảng cáo, xoay người bước về phía trạm xe công cộng.
Dựa vào đúng một tờ tiền duy nhất còn lại, Lục Thanh Hòa lại quay về căn phòng trọ mà Vương Tổng Hảo thuê giúp cậu.
Tối hôm qua bật đèn nên cậu còn chưa cảm nhận rõ, giờ đây tận mắt nhìn thấy đống hành lý và rác chất đống khắp nơi, Lục Thanh Hòa chỉ cảm thấy không có chỗ đặt chân.
May mà chẳng bao lâu sau khi cậu về đến nhà, Vương Tổng Hảo cũng về tới.
Vừa bước vào cửa, người kia đã lớn giọng cười sang sảng: “Thanh Hòa! Ca vừa mới lãnh lương, tối nay dẫn cậu đi quẩy một trận đã đời luôn!”
Ăn nhờ ở đậu nhà người ta, Lục Thanh Hòa chung quy vẫn không thể vô tư thoải mái như họ. Nhưng hiện tại cậu một xu dính túi cũng không có, đành phải tạm nhẫn nhịn, sau này sẽ tìm cách trả ơn sau.
Vương Tổng Hảo vào nhà liền đá văng giày, phấn khởi thay sang chiếc áo ba lỗ trắng tinh.
Bộ đồ Vương Tổng Hảo mặc hôm nay, Lục Thanh Hòa hôm qua đã thấy qua, vốn chẳng thấy gì lạ. Thế nhưng, dù vậy, cậu vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào mái tóc của Vương Tổng Hảo.
Trời ạ, cái mái tóc nhuộm xanh đậm kia dựng đứng vút lên trời, dù đã trải qua một ngày làm việc mà từng sợi vẫn vươn về phía trước đầy kiêu hãnh, không hề có dấu hiệu sụp đổ.
Phát hiện ánh mắt của Lục Thanh Hòa, Vương Tổng Hảo lập tức xoa đầu, đắc ý khoe: “Thanh Hòa! Hôm nay trông anh siêu ngầu đúng không? Nói mày nghe, keo xịt tóc hôm nay tao dùng siêu đỉnh luôn, xịt một phát là giữ nguyên cả ngày! Mày có muốn thử không? Tối nay tụi mình cùng làm kiểu tóc chất chơi, ra phố quẩy cháy phố luôn.”
Vương Tổng Hảo thao thao bất tuyệt một hồi, đến khi ngừng lại mới nhận ra hôm nay Lục Thanh Hòa có gì đó là lạ: “Ấy, huynh đệ! Mày chải đầu rồi hả?”
Vương Tổng Hảo vòng quanh Lục Thanh Hòa một vòng, nhìn chăm chú vào mái tóc đối phương, “Đây là... đầu viên à?”
"Chỉ là búi tóc mà thôi." Lục Thanh Hòa không quen thân cận quá mức với người khác, liền lặng lẽ kéo giãn khoảng cách.
Vương Tổng Hảo đang định thay đồ rồi đi ăn cơm, lại bị Lục Thanh Hòa gọi lại: “Cậu có thấy phòng mình... hơi bừa bộn không?”
"Không phải là hơi bừa bộn," Vương Tổng Hảo liếc quanh một vòng rồi cười hề hề,
“Là cố tình muốn bừa đó! Nhưng mà sao đâu, tụi mình đều là người làm chuyện lớn, ở thế này cũng hợp lý mà!”
Lục Thanh Hòa nghe vậy liền nhíu mày: “Một căn phòng còn không quét nổi, thì làm sao quét được thiên hạ? Thật sự muốn làm việc lớn, chắc chắn phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt quanh mình. Biết tại sao cậu lớn từng này rồi mà cuộc sống vẫn chưa khá lên không?”
"Tại sao? Chẳng lẽ vì tôi không dọn phòng?" Vương Tổng Hảo học hành không giỏi, nghe câu nói đầy ẩn ý của Lục Thanh Hòa mà sững người. Tuy rằng không hiểu hết ý, nhưng vẫn cảm thấy có lý.
Lục Thanh Hòa vừa lắc đầu vừa gật đầu, thuận miệng nói: “Nói với cậu bây giờ cũng khó hiểu hết được, tóm lại cứ dọn dẹp phòng sạch sẽ đã rồi hẵng ra ngoài.”
Vương Tổng Hảo gật đầu ngay: “Được rồi, vậy thì chúng ta dọn xong rồi đi!”
Nói là chúng ta, nhưng thực chất toàn bộ quá trình là Lục Thanh Hòa chỉ huy, Vương Tổng Hảo làm theo. Hai người mất gần ba tiếng đồng hồ mới dọn xong căn phòng cho thuê này.
Nhìn căn phòng sạch sẽ bóng loáng, đồ đạc được phân loại ngăn nắp, ngay cả chính Vương Tổng Hảo cũng cảm thấy có gì đó khác hẳn.
Rõ ràng chỉ là căn phòng chừng ba, bốn chục mét vuông, vậy mà bây giờ nhìn lại, có cảm giác như rộng ra rất nhiều.
Vương Tổng Hảo theo phản xạ quay sang nhìn Lục Thanh Hòa, lập tức nhận được một ánh mắt khen ngợi, trong lòng vui đến mức sắp bay lên trời.
Dọn dẹp xong, hai người xách theo túi rác xuống lầu, rồi lê dép lào đi đến chợ đêm gần đó.
Nếu nói nơi nào trong thành phố mang đậm hơi thở cuộc sống nhất, thì không nghi ngờ gì, chính là chợ đêm.
Từ đầu đường đến cuối hẻm, đâu đâu cũng là các quầy hàng san sát nhau.
Tiếng rao hàng, tiếng mặc cả vang lên liên tục, người qua kẻ lại đông đúc, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Vương Tổng Hảo dẫn Lục Thanh Hòa đi trong chợ đêm, mái tóc xanh lá của cậu ta sáng rực cả một vùng.
“Huynh đệ, cứ xem thoải mái, thấy gì thích thì anh mua cho.”
Vương Tổng Hảo rất hào phóng, hận không thể giúp huynh đệ mình chọn ra bộ đồ phong cách nhất, chói mắt nhất, càng lòe loẹt càng tốt, càng đập vào mắt thì càng thể hiện được khí chất quý tộc.
Lục Thanh Hòa tất nhiên là lắc đầu.
Ăn uống đều dựa vào người ta, cậu không có mặt mũi nào nhận thêm quà.
Nhưng Vương Tổng Hảo không đồng ý, nhất quyết kéo cậu chọn một bộ đồ mới cho bằng được.
Hai người lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn được hai chiếc áo ba lỗ họa tiết hoa sặc sỡ phối với quần jean rách. Từ giá gốc 50 ngàn hạ xuống còn 25, mỗi người một bộ, Vương Tổng Hảo lúc này mới hài lòng vô cùng.
Tay xách "chiến bào" mới mua, hai người rẽ trái rẽ phải rồi vào một quán nướng BBQ trong chợ đêm.
"Thanh Hòa, ngồi đi!" Vương Tổng Hảo quen đường đi tới một chiếc bàn gấp, kéo ra cho Lục Thanh Hòa một cái ghế nhựa đỏ, đồng thời lớn tiếng gọi ông chủ đến gọi món.
Đây là một quán nướng nhỏ xíu, mặt tiền chỉ vừa đủ làm bếp, bàn ghế đều là loại xếp tạm ngoài đường. Tuy điều kiện đơn sơ, nhưng quán lại cực kỳ đông khách.
Hơn mười chiếc bàn gần như kín chỗ, không ít người cởi trần ngồi uống bia, hò hét rôm rả, vô cùng náo nhiệt.
Lục Thanh Hòa nhìn quanh một vòng, rồi cúi đầu nhìn bàn tròn và chiếc ghế nhựa đỏ kia, liền do dự, không thể nào ngồi xuống được.
Không nói đến lớp dầu mỡ còn đọng trên mặt bàn, chỉ riêng chiếc ghế kia, đỏ thì đỏ, nhưng không biết đã bị bao nhiêu người ngồi lên, mặt ghế đã bắt đầu mốc meo.
Cậu còn chưa kịp nghĩ xem phải làm gì, Vương Tổng Hảo đã kéo áo cậu, bắt cậu ngồi xuống: “Thanh Hòa, mau nhìn xem muốn ăn gì, đừng khách sáo với ca!”
"Tôi không đói lắm, cậu cứ ăn là được." Lục Thanh Hòa nhẹ kéo khóe miệng, thực sự là có chút không thể thích ứng nổi.
Dù gì Lục Thanh Hòa cũng từng là một hoàng đế. Bình thường tuy không phải ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị, nhưng ít nhất môi trường ăn uống và chất lượng đồ ăn đều là hàng thượng hạng. Bây giờ nhìn quanh mấy gã đàn ông cởi trần đang ngồi ăn xiên nướng giữa chợ đêm, Lục Thanh Hòa cảm thấy hoạt động loát xuyến nhi* này thật sự không phù hợp với mình.
(*: Hoạt động “loát xuyến nhi” (刷漩儿 / 刷旋儿) là cách nói khẩu ngữ phương Bắc Trung Quốc, chỉ việc đàn ông cởi trần, tụ tập vui chơi, dạo quanh khoe cơ bắp, nhất là vào mùa hè.)
Cậu là hoàng đế, là người cao quý nhất của thiên hạ.
Cậu là hoàng đế, sinh ra đã có khí chất khác biệt.
Cậu là hoàng đế, cao quý vô cùng.
Thế nhưng chỉ một lát sau, Vương Tổng Hảo vừa cắn miếng nầm bò nướng vừa hỏi: “Huynh đệ, có nên gọi thêm mười xiên nữa không?”
Lục Thanh Hòa dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng, gật đầu: “Được.”
Đừng nói đùa, tuy quán xiên này nằm ở ngõ nhỏ nhìn thì đơn sơ, nhưng đồ nướng làm ra lại ngon thật sự.
Bếp than đặt liền kề, chất than lên rồi đặt xiên thịt ướp sẵn, người bán hàng thành thạo rưới dầu và gia vị lên thịt, chờ đến khi chín khoảng sáu phần lại thêm nước sốt đặc chế, rắc một ít ớt bột, mùi hương bốc lên ngào ngạt, quả thật có thể sánh với mỹ vị nhân gian.
Lục Thanh Hòa và Vương Tổng Hảo đều là thanh niên đang độ tuổi ăn khỏe, dĩ nhiên sức ăn cũng không nhỏ.
Mấy chục xiên thịt nhanh chóng biến mất không dấu vết, cứ như bị hai người họ nuốt trọn vào bụng.
Vương Tổng Hảo còn đang hí hửng gọi thêm đồ thì điện thoại của Lục Thanh Hòa vang lên.
“Ta muốn vượt qua sa mạc này, chỉ còn lại con lạc đà bầu bạn bên ta…”
Nhìn thấy hai chữ “Chủ nợ” hiển thị trên màn hình, Lục Thanh Hòa khẽ nhướng mày, bắt máy.
Còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng phụ nữ the thé, giọng đầy mỉa mai: “Hôm nay đã mùng 9 rồi, sao còn chưa chuyển tiền về cho nhà? Mới lên thành phố chưa được bao lâu đã quên mất mình họ gì rồi hả?”
Giọng điệu của người phụ nữ sắc bén, từng câu từng chữ đều mang ý châm chọc: “Tao đã nói rồi mà, mày là đồ bạch nhãn lang vô ơn, xem ra không hề oan.”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, người phụ nữ tên là Cao Đông Xuân này, danh nghĩa là mẹ cậu, nhưng hoàn toàn không để lại chút kỷ niệm nào tốt đẹp.
Từ lúc biết nhận thức, người mẹ này chưa từng một lần đối xử dịu dàng với cậu.
Không những thường xuyên đánh chửi, đến chuyện ăn mặc cũng không được đầy đủ.
Người ta làm cha làm mẹ đều nhịn ăn nhịn mặc để lo cho con, còn ở nhà này thì hoàn toàn ngược lại.
Từ ba, bốn tuổi, trên người nguyên chủ quanh năm đầy vết bầm tím, hàng xóm tốt bụng cũng nhìn không nổi.
Ban đầu, nguyên chủ nghĩ đây là mẹ mình, nghĩ bà chỉ không biết cách biểu đạt tình cảm. Nhưng đến khi đứa em trai chào đời, cậu mới nhận ra sự thật không phải vậy.
Người phụ nữ từng chửi bới, đánh đập cậu kia, khi đối mặt với em trai lại trở thành một người hoàn toàn khác.
Khi ấy, nguyên chủ mới biết thì ra mẹ mình cũng biết dịu dàng, cũng biết yêu thương, chỉ là không phải với cậu.
Từ nhỏ, Cao Đông Xuân đã chỉ tay vào mặt cậu mà mắng: “Đồ đòi nợ, đồ sao chổi!”
Không đủ ăn, không đủ mặc, lại không ai dạy dỗ, nguyên chủ yếu ớt hơn bạn bè đồng trang lứa. Những năm đầu tiểu học, thành tích của cậu cũng khá ổn. Nhưng không biết mẹ cậu nghĩ gì, cứ ba ngày hai bữa lại không cho đi học, bắt theo vào nhà máy làm thêm, chỉ vì vài ba chục đồng tiền công mỗi ngày.
Thành tích tụt dốc không phanh, chưa học hết cấp hai đã nghỉ học đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà.
Những năm sau này ra xã hội, cậu kiếm cũng không ít tiền, đều đưa hết về nhà.
Dù vậy, thái độ của Cao Đông Xuân với cậu vẫn không hề thay đổi.
Trừ chuyện đòi tiền và mắng chửi, bà ta chưa từng chủ động liên lạc.
Lục Thanh Hòa nghĩ tới đây, trong lòng chỉ thấy giận dữ. Một người phụ nữ như thế, không xứng đáng làm mẹ.
Từ lúc bắt máy, đầu dây bên kia không ngừng gào thét chanh chua, Lục Thanh Hòa chẳng buồn nghe, dứt khoát đặt điện thoại xuống một bên rồi tiếp tục ăn xiên nướng. Đợi bên kia la lối gần xong, cậu mới lại cầm máy lên, giọng nhàn nhạt: “Bà gọi tôi có việc gì?”