(*: Chỉ cách gõ bàn phím cực kỳ chậm hoặc ngốc nghếch, chỉ dùng một ngón trỏ để gõ từng phím một.)

Lục Thanh Hòa lớn đến chừng này, chưa từng có lúc nào lại vì tiền mà túng quẫn như bây giờ.

Đã từng, cậu từng ngồi trên ngai vàng, thống trị giang sơn ngàn dặm, một lòng vì xã tắc, tiền tài đối với cậu chẳng khác gì cặn bã. Vậy mà giờ đây, chỉ vì không có nổi một trăm tệ, cậu lại bị vấn đề này làm khó đến mức đau đầu.

“Không có tiền mặt, Alipay hay WeChat cũng được mà.”

Câu này mà không nhắc thì thôi, nhắc đến lại càng khiến đầu Lục Thanh Hòa đau hơn.

Lúc mới biết đến chuyện có thể thanh toán qua mạng, cậu chỉ thấy mới lạ, thậm chí còn không nhịn được mà cảm thán sức mạnh của khoa học kỹ thuật. Nhưng đến khi cậu mở tài khoản tài chính của nguyên chủ ra xem, toàn thân Lục Thanh Hòa đều cảm thấy không ổn. Không có đồng nào thì cũng đành, đằng này còn đang nợ một khoản gọi là Hoa Bái gì đó.

Thật là, không có tiền mà còn đang mắc nợ.

Lục Thanh Hòa thật sự chưa bao giờ nghèo đến mức này.

Dì trực ban liếc thấy chiếc quần rách của Lục Thanh Hòa, không nhịn được mà bĩu môi, hơn nửa cái chân đều lộ ra ngoài. Không hiểu bọn trẻ bây giờ nghĩ gì nữa, quần áo lành lặn không mặc, cứ phải mặc đồ rách rưới.

Dì vốn định nói với cậu là vào thư viện thì ăn mặc cho chỉn chu, nhưng vừa nghe người thanh niên kia mở miệng hỏi: “Ngại quá, cho hỏi nếu không làm thẻ có thể vào không ạ?”

Thật không thể không nói, tuy ăn mặc của cậu ta chẳng ra sao, nhưng giọng nói thì lại rất dễ nghe.

Bác gái trực ban ngẩng đầu, ánh mắt vừa dừng trên gương mặt Lục Thanh Hòa liền sáng rực lên.

Trời đất, đứa nhỏ này sao lại đẹp trai thế không biết.

Nhìn gương mặt này, làn da này, còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV. Lại nhìn Lục Thanh Hòa, tuy đang mặc quần bò rách lộ kim loại, nhưng ánh mắt lại trong trẻo mà trầm tĩnh, không hề có vẻ gì mơ hồ hay chán nản.

Chỉ một ánh nhìn, ấn tượng của dì trực ban đối với Lục Thanh Hòa đã tốt lên rất nhiều.

Cũng đúng thôi, giới trẻ bây giờ ai cũng theo đuổi trào lưu, phải tôn trọng sự đa dạng văn hóa chứ.

"Quét căn cước công dân cũng có thể vào, chỉ là không được mượn sách ra ngoài." Bác gái vừa nói vừa không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Hôm nay không mang theo tiền à? Nếu không thì bác cho cháu mượn trước, lần sau đến trả lại cũng được.”

"Không cần đâu, cảm ơn bác." Lục Thanh Hòa từ chối lời tốt bụng của bác gái, quét thẻ căn cước vào thư viện.

Tài liệu lịch sử nằm ở tầng 5. Lục Thanh Hòa chắp tay sau lưng, thong thả bước theo người khác vào thang máy.

Dù trong ký ức của nguyên chủ có thông tin về thang máy, nhưng lần đầu bước vào cái hộp sắt này, Lục Thanh Hòa vẫn hơi không quen.

Cậu học người khác bấm tầng 5. Vừa lúc thang máy bắt đầu di chuyển lên, Lục Thanh Hòa liền cảm thấy tai có chút khó chịu.

May mà thang máy đi cũng nhanh, chưa bao lâu đã mở cửa ở tầng 5. Cổ họng Lục Thanh Hòa khẽ động, sau đó bước ra ngoài.

Từ nhỏ cậu đã thích đọc sách, trong cung cũng có đến hàng vạn quyển tàng thư. Từng nghĩ rằng mình đã đọc đủ nhiều sách, vậy mà khi nhìn thấy tầng tầng kệ sách trưng bày tại thư viện hiện đại, Lục Thanh Hòa không khỏi thừa nhận, đời sống của người hiện đại thật sự quá đỗi hạnh phúc.

Ở Đại Lương, đọc sách vẫn là một việc khá xa xỉ.

Trước không nói đến vương công quý tộc, chỉ riêng tầng lớp dân thường, nếu muốn nuôi dạy được một người đọc sách, thông thường đều phải tiêu tốn một lượng lớn tài lực và vật lực.

Vậy mà đặt mắt nhìn thời hiện đại, giáo dục đã được phổ cập, đừng nói người trưởng thành, ngay cả trẻ con mới vài tuổi cũng đã có thể cầm sách đọc dễ dàng.

Là một vị hoàng đế yêu dân như con, Lục Thanh Hòa đối với sự phổ cập giáo dục này thật lòng cảm thấy vui mừng.

Lúc đầu Lục Thanh Hòa nghĩ chỉ cần nhìn nhãn trên các kệ sách là có thể tìm được sách về Đại Lương, nhưng sau một vòng đi dạo quanh, cậu mới phát hiện ra mình đúng là quá ngây thơ rồi.

Chỉ một tầng thôi mà nơi đây cũng có đến hàng trăm, hàng ngàn cái kệ sách.

Lục lọi tìm sách mà không có mục tiêu cụ thể tuy không đến mức như mò kim đáy biển, nhưng cũng cực kỳ gian nan.

Lục Thanh Hòa đang suy nghĩ có nên tìm ai đó để hỏi thử không thì chợt thấy có người đứng giữa các kệ sách gần đó, trước một chiếc máy tính. Cậu lặng lẽ quan sát, thấy đối phương đang nhập nội dung tìm kiếm vào ô tìm kiếm, chưa bao lâu, trên màn hình đã hiện ra vị trí sách mà người đó muốn tìm.

Lục Thanh Hòa thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.

Thì ra là thế!

Chờ đến khi người kia rời đi, Lục Thanh Hòa lập tức bước đến trước máy tính, học theo động tác vừa rồi mà nhấn vào ô nhập liệu.

“Chắc chỉ cần nhập ‘Đại Lương’ là được rồi.” Lục Thanh Hòa nghĩ thầm, đưa tay gõ bàn phím, trong vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Hai nữ sinh trung học mặc đồng phục bước tới, vừa liếc mắt đã thấy chàng trai đang đứng trước máy tính gõ bàn phím.

“Nhìn người kia kìa, haha.”

Từ bộ quần áo hoa hoè đến mái tóc đỏ rực, phối lại với nhau, nhìn thế nào cũng toát ra khí chất “Smart”.

Càng buồn cười hơn là cách cậu gõ bàn phím, hai tay nắm lại như nắm đấm nhỏ, chỉ dùng một ngón trỏ để gõ từng phím một cách vụng về.

Thì ra nhất chỉ thiền* trong truyền thuyết là có thật!

(*: gõ bằng một ngón)

Hai nữ sinh vừa đi tới vừa không nhịn được mà bật cười. Nhưng nghĩ đến đây là thư viện, các cô đành che miệng lại để khỏi cười thành tiếng.

Đối với loại tàn ái* xuất thân từ gia tộc nào đó này, các cô thật ra cũng không có mấy hứng thú bàn luận về thời trang. Chỉ cảm thấy hành động gõ phím bằng một ngón tay của người này thật sự quá buồn cười.

(*: mặc đồ quái dị)

Thế nhưng, ngay khi cả hai vừa bước ngang qua Lục Thanh Hòa, chuẩn bị thu lại ánh nhìn, thì một cô gái vô tình liếc qua gương mặt cậu, sau đó không kìm được mà khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng che miệng lại.

Má ơi, cái anh này đẹp trai quá mức cho phép rồi!

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, vừa vặn phủ lên gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, như thể chính cậu đang tự phát ra ánh sáng.

Hàng mi dài cong vút như lông nai, ánh mắt trong trẻo mà sâu thẳm, dung mạo dịu dàng nhưng lại mang theo một khí chất lạnh lùng không sao diễn tả nổi.

Cậu chỉ đơn giản đứng đó nhìn chằm chằm vào máy tính, đường cằm sắc nét hơi nhô ra, ngũ quan hoàn mỹ đến mức không có lấy một chút khuyết điểm.

Dù trên người là mái tóc đỏ, quần bò rách và mảnh kim loại, cũng không thể che được khí chất cao quý toát ra từ từng cử chỉ.

Những ngón tay thon dài trắng trẻo đang gõ trên bàn phím, lúc đầu nhìn còn thấy buồn cười, nhưng giờ phút này nhìn lại, chỉ khiến người ta ước ao được hóa thân làm chiếc bàn phím dưới tay cậu.

Hai cô gái sững người nhìn chằm chằm Lục Thanh Hòa thật lâu, sau đó quay sang nhìn nhau, mới phát hiện ra cả hai đều đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh ánh sao.

Đây là thần tiên nhan sắc gì vậy a a a a a a a!

Hai người ở cùng nhau, gan cũng lớn hơn hẳn. Ngay lập tức, một trong hai liền lấy điện thoại ra, lén chụp một tấm góc nghiêng khuôn mặt của Lục Thanh Hòa.

Lúc này, Lục Thanh Hòa còn đang tập trung cao độ vật lộn với cái bàn phím. Với cậu, thứ gọi là máy tính này vẫn còn hơi xa lạ. Ngay cả nguyên chủ có khi cũng chưa chắc đã biết cách sử dụng hoàn chỉnh.

Cuối cùng cũng tìm ra được sách sử có từ 'Đại Lương', theo bản năng cậu nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Ánh nhìn của con người thật ra là có sức nặng. Nếu ai đó nhìn chằm chằm vào bạn trong một khoảng thời gian, kiểu gì bạn cũng sẽ cảm nhận được.

Hai cô gái bên cạnh không biết đã đứng đó bao lâu, nhưng Lục Thanh Hòa linh cảm rõ ràng các cô đang nhìn mình.

Thế nhưng, ngay khi cậu ngẩng đầu lên, cô gái lúc nãy còn mỉm cười nhìn cậu lập tức thu lại ánh mắt, nắm tay bạn mình rồi giả vờ không quay đầu, đi thẳng một mạch về phía trước.

Lục Thanh Hòa không hiểu tại sao, chỉ thầm nhắc lại trong lòng mục đích ban đầu là đi tìm sách, rồi cũng quay người rời khỏi khu vực máy tính.

Chờ đến khi cậu rẽ qua kệ sách, hai cô gái lúc nãy mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn nhau với vẻ phấn khích: “A a a, anh ấy nhìn tụi mình! Thật sự đẹp trai chết đi được a a a...”

Vừa vui mừng, hai người vừa ghé đầu vào nhau xem lại tấm ảnh chụp lén ban nãy.

Trùng hợp thay, đúng lúc này trên Weibo đang có một chủ đề hot: #Khoe tay đẹp của người qua đường#. Hai người bàn bạc một chút rồi nhanh chóng buộc tóc lên, chọn đúng đề tài đó để đăng bài. Gặp được một anh đẹp trai như vậy, không đăng lên khoe thì thật uổng.

Vì đang là giờ làm việc, trong thư viện vốn đã không đông người.

Hơn nữa, người thích đọc sách sử lại càng ít. Khu truyện ký lịch sử cơ bản là vắng tanh.

Lục Thanh Hòa rút một quyển 《Sử Ký》 từ kệ sách, mới phát hiện bìa sách phủ một lớp bụi mỏng.

Cậu nhẹ tay phủi qua mặt bìa, rồi cẩn thận mở ra trang mục lục.

Trung Hoa hơn 5000 năm lịch sử, nền văn minh cuồn cuộn như dải ngân hà rực rỡ.

Lục Thanh Hòa vốn thích đọc sử, cũng từng đứng ở góc nhìn hiện đại để suy ngẫm về dấu tích của người xưa.

Chỉ là, lúc đó cậu chưa từng nghĩ rằng, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mình lại thật sự trở thành một người cổ đại.

Trong suy nghĩ của cậu, Đại Lương là một quốc gia rộng lớn, được vạn quốc triều bái. Khi cậu còn tại vị, thiên hạ yên bình, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, cậu một lòng chăm lo việc nước, sao lại không được xem là một thời kỳ thịnh trị?

Thế nhưng, đến khi cậu mở quyển sách sử ra xem, mới phát hiện ra rằng, Đại Lương tràn đầy khí thế, rực rỡ và chân thật trong ký ức của cậu, đến cuối cùng, trong sách sử chỉ còn lại chưa đầy hai trang ghi chép.

Dù từng rung chuyển bao nhiêu, từng huy hoàng đến mức nào, thì trước dòng chảy của thời gian, chung quy vẫn chỉ còn lại nét tang thương.

Lục Thanh Hòa từng nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy dấu vết của quá khứ, nhưng sách sử ghi chép về Đại Lương vốn đã chẳng nhiều, mà những dòng viết về cậu thì lại càng ít ỏi đến đáng thương.

Ngoài việc công nhận những đóng góp về mặt chính trị, phần còn lại chỉ là một dòng, cậu là vị hoàng đế yểu mệnh nhất trong lịch sử Đại Lương.

Ngoài điều đó ra, không còn gì nữa.

Lục Thanh Hòa nhìn đoạn ghi chép, trong lòng dâng lên một cảm giác khó gọi tên, chỉ cảm thấy ngực tràn đầy xúc động lặng lẽ dâng lên.

Chỉ như vậy mà thôi sao? Làm sao cậu có thể cam tâm!

Lục Thanh Hòa khép lại 《Sử Ký》, lại tiếp tục tìm kiếm một hồi lâu trong các kệ sách, cuối cùng mới thấy được một quyển 《Đại Lương giản sử》 bị kẹt trong góc.

So với 《Sử Ký》 bao quát nhiều triều đại, thì 《Đại Lương giản sử》 có phần chi tiết và đầy đủ hơn.

Cậu mở sách đọc kỹ hồi lâu, đại khái cũng hiểu được vận mệnh quốc gia sau khi mình bị ám sát đã đi về hướng nào.

Sau khi cậu bị thích khách sát hại, kẻ ám sát ngay tại hiện trường đã bị bắt và đưa ra xử lý. Điều tra sau đó cho thấy đứng sau là Trần Vương âm mưu tạo phản, ý đồ giết hoàng đế để cướp ngôi, kết quả là sự việc bại lộ, cả nhà bị xử trảm.

Về sau, thừa tướng hỗ trợ con trai Vũ Vương đăng cơ. Từ đó, Đại Lương tiếp tục tồn tại thêm hơn 200 năm, rồi cuối cùng cũng giống như bao triều đại khác, dần đi đến diệt vong.

“Chuyện gì thế này?” Lục Thanh Hòa lật đi lật lại xem kỹ mấy lần, vẫn không thấy có ghi chép gì về Tả Tướng sau khi cậu chết.

Là người nắm quyền tối cao, cậu quá hiểu rõ năng lực của thủ hạ. So với Hữu Tướng, Tả Tướng dù là dã tâm hay thực lực đều mạnh hơn nhiều. Vì sao sau khi cậu chết, lại chẳng thấy đề cập gì đến người đó?

Lục Thanh Hòa càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, lại từ kệ sách rút ra một quyển dã sử để xem.

Ban đầu cậu cũng không định đọc dã sử, nhưng thoáng thấy tên mình được in trên bìa, không nhịn được mà mở ra.

“... Về phương diện chính trị, Văn Hòa Đế quả thật là một vị minh quân. Chỉ là điều khiến người đời không khỏi nghi hoặc, chính là thân là một hoàng đế, vốn nên có tam cung lục viện, con cháu đầy đàn, vậy mà Văn Hòa Đế cả hậu cung không có, dưới gối cũng không có lấy một người con.

Giữa thời kỳ sung mãn nhất của đời người lại không có con nối dõi, khiến người ta không khỏi ngấm ngầm hoài nghi, chẳng lẽ Văn Hòa Đế không được?

Nhưng có nguồn tin nhỏ cho rằng, không phải Văn Hòa Đế không được, mà là không được với phụ nữ.

Lại có lời đồn đáng tin hơn rằng, Văn Hòa Đế một lòng say mê Tả Tướng, hai người bên ngoài là quân, thần, nhưng thực chất lại có mối quan hệ sâu xa hơn.

Bằng chứng mạnh mẽ nhất chính là, Văn Hòa Đế không có hậu cung, còn Tả Tướng thì cả đời không cưới.

Về sau, khi Văn Hòa Đế bị ám sát, chưa đến nửa năm, Tả Tướng liền buồn bực mà qua đời, như thể đi theo người kia mà rời khỏi cõi ...”

Không biết quyển dã sử này là do ai biên soạn, rõ ràng chỉ là bịa đặt, vậy mà lại viết với giọng nghiêm trang, cứ như tác giả đang chứng kiến mọi việc tại hiện trường thật vậy.

Lục Thanh Hòa rất muốn khịt mũi cười khinh thường, nhưng trong lòng lại không khỏi dậy lên một trận chấn động khó tả.

Một người kiên cường như Mục Ninh, làm sao có thể vì cậu mà ưu sầu đến chết?

Nhưng rồi cậu lại thở dài, đúng là dã sử vẫn chỉ là dã sử, nửa điểm cũng không thể tin được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play