“Tiền vi phạm hợp đồng?”
“Đúng vậy. Trên hợp đồng giấy trắng mực đen ghi rất rõ ràng.”
Giọng Ngô Kỳ ở đầu dây bên kia đầy vẻ đương nhiên.
“Vốn dĩ, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời công ty quản lý, tự nhiên chẳng phải gánh trách nhiệm gì. Nhưng một khi vi phạm hợp đồng hoặc gây tổn thất cho công ty, thì xin lỗi, trách nhiệm đó, dĩ nhiên là cậu phải gánh.”
Hợp đồng?
Lục Thanh Hòa suy nghĩ một chút, đại khái hiểu ra thứ gọi là hợp đồng chắc cũng gần giống khế ước thời cổ đại.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng lôi ra được bản hợp đồng từ dưới thùng mì gói trên bàn.
Mấy điều khoản rườm rà phía trên, Lục Thanh Hòa đọc không hiểu hết ngay, nhưng mấy ghi chú phía sau thì cậu nắm được. So với gọi là hợp đồng, chẳng bằng nói đây là một tờ khế ước bán thân bất bình đẳng.
Trên giấy nhìn như rất có lợi cho bên A, đọc kỹ mới thấy toàn là bánh vẽ. Người khôn chỉ cần liếc qua cũng nhận ra mánh khoé trong đó, toàn là chiêu dụ mấy kẻ ngốc thiếu hiểu biết.
Phần nghĩa vụ và quyền lợi của bên B thì ghi rõ mồn một, vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường theo điều khoản đã ghi.
Nguyên chủ lúc đầu chỉ nghĩ làm việc chăm chỉ thì sẽ không vi phạm gì, ai mà ngờ được trong hợp đồng lại lắm bẫy như vậy.
Xem xong, Lục Thanh Hòa cũng không biết nên tức giận vì nguyên chủ quá ngây thơ, hay nên cảm khái rằng thế đạo thật hiểm ác.
Bên kia điện thoại, Ngô Kỳ nghe tiếng sột soạt liền đoán được Lục Thanh Hòa đang xem hợp đồng, trong lòng không khỏi đắc ý. Lăn lộn trong giới giải trí bao năm, hắn lừa được không ít người rồi. Không phải nghệ sĩ nào cũng biết nghe lời, nhưng luôn có cách khiến bọn họ ngoan ngoãn.
Nói cho cùng vẫn là do thằng nhóc này không có học thức, đọc không hiểu hợp đồng đã vội ký tên, đúng là loại đọc ít, đầu óc lại ngu ngốc.
Tục ngữ nói: Đánh một cái tát, cho một quả táo, Ngô Kỳ rất hiểu đạo lý này.
“Tiểu Lục à, thật ra anh cũng không muốn làm căng chuyện này. Lúc trước anh cũng thật lòng muốn dắt cậu vào nghề, ai ngờ tính cách cậu lại bốc đồng như vậy.”
Hắn chắc chắn rằng Lục Thanh Hòa không thể nào có tiền bồi thường, cho nên mới lấy cái này ra làm điểm yếu, tiện thể sai khiến thêm vài việc sau này.
Ngay khi Ngô Kỳ còn đang chuẩn bị dịu giọng dụ dỗ thêm, Lục Thanh Hòa, sau một hồi im lặng, cuối cùng cũng mở miệng:
“Chờ tôi nghỉ ngơi chút, rồi sẽ tìm anh bàn chuyện giải ước.”
Giải ước?
Nghe ngữ khí nhàn nhạt như thể chẳng để tâm gì, Ngô Kỳ cảm thấy có gì đó sai sai.
Đừng nhìn cái đầu đỏ chót như bom nổ và lớp trang điểm đậm như quỷ của Lục Thanh Hòa mà lầm, trước giờ đối với hắn, cậu vẫn luôn rất sợ hãi.
Trước kia chỉ cần nhắc tới phạt tiền, là cậu đã sợ đến phát khóc, rối rít xin tha rồi. Vậy mà giờ không những không xin lỗi, còn nói cái gì mà 'giải ước'?
Thật sự tưởng mình là nhân vật lớn lắm sao?
“Lục Thanh Hòa, đừng tưởng tên ID của mày là Ngô Hoàng thì mày là hoàng đế thật nhé. Giải ước thì được thôi, trong vòng ba ngày đem 500 ngàn tới đây. Không thì cứ chờ mà xem.”
Ngô Kỳ lạnh giọng cúp máy. Trong mắt hắn, Lục Thanh Hòa chỉ là một hotboy tạm bợ, đầu óc với gương mặt đều thiểu năng.
Hắn ngược lại rất muốn xem, ba ngày nữa thằng nhóc này sẽ đến cầu xin hắn như thế nào.
500 ngàn, nói nhiều thì không hẳn, nhưng đối với một hoàng đế từng nắm quốc khố mà nói thì đúng là chẳng đáng gì.
Nhưng hiện tại Lục Thanh Hòa, cả người cộng lại không có nổi 5 đồng tiền, càng nghĩ càng thấy chua xót.
Cậu cầm hợp đồng lên đọc lại lần nữa, chỉ cảm thấy thời đại này đúng là toàn cáo già, tính toán chồng chất.
Lục Thanh Hòa thu lại bản hợp đồng, quyết định từ từ tính sau.
Mà lúc này, còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ cậu làm.
Tuy hiện tại đã không còn ở tiền triều, nhưng Lục Thanh Hòa vẫn muốn biết, sau khi mình chết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triều nào cũng có sử quan. Nếu muốn tra lại chuyện sau đó, cách tốt nhất chính là đến thư viện tra sử chính thống, xem hậu nhân đã viết gì trong sách sử.
Lúc Vương Tổng Hảo gọi điện đến, Lục Thanh Hòa đang đứng trước bảng thông tin xe buýt, nghiên cứu các tuyến đường. CâJ chỉ còn lại đúng hai đồng, mỗi đồng đều quý như vàng, không thể tiêu bừa một cách tùy tiện.
“Thanh Hòa! Sáng nay đi vội quá, còn chưa hỏi mày định làm gì với đám rác rưởi kia!” Vương Tổng Hảo vừa kẹp điện thoại giữa vai và má, vừa xắt rau, vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Nghĩ đến việc huynh đệ mình suýt chút nữa bị làm nhục, cậu ta chỉ hận không thể biến đám người đó thành sườn sụn để băm nhỏ cho hả giận.
Lục Thanh Hòa tất nhiên hiểu Vương Tổng Hảo là thật lòng lo cho mình, chỉ là hiện tại không phải lúc cứng chọi cứng.
Cậu không muốn khiến huynh đệ phải lo thêm chuyện gì, chỉ dặn dò đơn giản: cứ yên tâm làm việc cho tốt.
Có lẽ vì ngữ khí dặn dò quá mức tự nhiên, Vương Tổng Hảo chẳng nghĩ nhiều, thuận miệng đáp ngay: “Ờ!”
Nghĩ nghĩ một lúc, lại không yên tâm hỏi thêm:
“Vậy hôm nay mày tính làm gì? Nếu không định ra ngoài thì cứ nghỉ ngơi cho tử tế, để ca ca mang phần cơm hộp về cho nha?”
“Tôi ra ngoài rồi. Giờ đang trên đường tới thư viện thành phố.” Lục Thanh Hòa hời hợt đáp, liếc thấy tuyến số 18 đang tới thì nói luôn một câu muốn lên xe.
“Ừ, vậy đi cẩn thận đó.” Vương Tổng Hảo dặn một câu rồi cúp máy, nhưng vừa treo điện thoại xong liền ngẩn người ra.
Nghĩ lại thì, Lục Thanh Hòa cũng như mình thôi, cùng lắm học chưa hết cấp hai, trình độ đọc viết đều tạm tạm, sao bỗng dưng lại nổi hứng đi thư viện đọc sách?
Hay là gần đây áp lực nhiều quá, mất ngủ, nên mò đến thư viện lật sách để dễ ngủ hơn?
Nói thì nói chứ, với đám người như tụi họ, sách đúng là có một loại ma lực đặc biệt. Dù có đang mệt mỏi hay hăng máu đến đâu, chỉ cần mở trang sách ra là chưa đến ba giây đã gục xuống ngủ như chết.
Vương Tổng Hảo cầm bảng thực đơn đi dán, bỗng dưng lại nghĩ tới một khả năng khác.
Trời hè nóng như đổ lửa, trong nhà lại không có điều hòa, bật quạt thì lại tốn tiền điện. Lục Thanh Hòa ra ngoài, có khi nào chỉ đơn giản là để tìm chỗ mát để tiết kiệm tiền điện?
Nghĩ đến chuyện huynh đệ mình hiểu chuyện đến vậy, Vương Tổng Hảo bỗng thấy chua xót trong lòng.
Chỉ mong hai anh em sớm có ngày nổi bật, như vậy hè đến cũng có thể nằm dài trong nhà, muốn bật điều hòa mấy độ thì bật, muốn ăn kem thì ăn.
'Người hiểu chuyện đi tiết kiệm tiền điện' Lục Thanh Hòa bước lên xe buýt số 18, rồi ngay sau đó trở thành tâm điểm ánh nhìn của cả xe.
Nói thật, cái đầu tóc đỏ chói của Lục Thanh Hòa đúng là cực kỳ nổi bật, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Là một Smart* chính hiệu, có thể nhịn ăn chứ tuyệt đối không thể để kiểu tóc rối loạn. Nguyên chủ trước kia để tạo hình nên đã nuôi tóc dài, mỗi ngày đều phải dùng nửa chai keo xịt tóc để cố định dáng tóc như con nhím.
(*: Smart ở đây là phiên âm hoặc cách gọi trại từ tiếng Trung/tiếng Anh chỉ một kiểu người ăn mặc, trang điểm nổi bật, hơi lòe loẹt, có chút lập dị, thường để tóc nhuộm, quần áo không giống ai, rất dễ nhận biết trong đám đông.)
Lục Thanh Hòa thật sự không thể thưởng thức nổi kiểu đầu này, gội sạch tóc xong liền buộc lại thành một búi đơn giản trên đỉnh đầu.
Người thường mà buộc nguyên một quả cầu đỏ lên đầu thì trông đúng là kỳ cục hết biết.
Nhưng Lục Thanh Hòa thì khác, bởi vì nhan sắc của cậu ở một đẳng cấp khác.
Không trang điểm mắt, cũng chẳng có máu giả hay màu mè đỏ lòe gì, Lục Thanh Hòa chỉ để mặt mộc xuất hiện, vậy mà lại khiến không biết bao nhiêu người ngỡ ngàng.
Dù quần áo nguyên chủ để lại có phần lố lăng, ví dụ như chiếc quần hở cả nửa đùi, tua rua lủng lẳng khắp nơi, thế mà mặc trên người Lục Thanh Hòa, nhờ thần thái và gương mặt, lại chẳng hề thấy lố bịch chút nào.
Da trắng như tuyết, tóc đỏ rực nổi bật, dáng người cao ráo thanh tú, nhìn chẳng khác gì nhân vật bước ra từ truyện tranh. Từng đường nét, từng chút khí chất trên người cậu đều cực kỳ bắt mắt.
Dù quần áo có hơi nổi bật quá đà, nhưng trai đẹp mặc vào chính là tiên phong thời trang.
Vậy nên khi Lục Thanh Hòa bước lên xe buýt, ánh nhìn của mọi người lập tức đổ dồn về phía cậu.
Mấy người lớn tuổi chỉ liếc nhìn một cái rồi vội quay đi, trong lòng không khỏi nghĩ: Thằng nhóc này rõ ràng trông cũng đàng hoàng, cớ sao lại ăn mặc lố bịch đến vậy? Về nhà nhất định phải dạy dỗ con mình, không được đua đòi theo mấy thanh niên hư hỏng thế này!
Có mấy cô bác thì cứ nhìn chằm chằm vào chiếc quần hở cả đùi của Lục Thanh Hòa, tay ngứa ngáy, chỉ muốn giúp cậu khâu vá lại cho kín đáo.
Ngược lại, mấy người trẻ thì có cái nhìn hoàn toàn khác, thậm chí có người nhìn đến đỏ cả mặt.
Với kinh nghiệm cung đình mấy đời thượng vị, Lục Thanh Hòa cực kỳ nhạy cảm với ánh nhìn, từ sớm đã phát hiện ra đủ loại ánh mắt đang dán chặt vào mình.
Chẳng qua cậu cũng quen với việc được người khác chú ý, nên chẳng hề cảm thấy ngại ngùng hay không tự nhiên.
Sắp tới trạm cần xuống, có hai cô gái trẻ bước nhẹ nhàng lại gần, tay cầm điện thoại len lén chụp vài tấm hình.
Người này đẩy người kia, cuối cùng vẫn là cô tóc dài lấy hết can đảm tiến đến trước mặt cậu.
“Anh ơi, chào anh. Em có thể xin số điện thoại của anh được không?”
“Hửm?”
Thấy Lục Thanh Hòa chưa hiểu ý, cô gái ngại ngùng giơ điện thoại ra, cười cười nói: “Em muốn xin số điện thoại của anh…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Lục Thanh Hòa đã lắc đầu: “Xin lỗi, không thể.”
Cậu sống trong hoàng cung bao nhiêu năm, cũng từng gặp không ít người chủ động đến tặng thưởng*. Nếu còn là hoàng đế, muốn nhận hay không là chuyện của cậu.
(*: Dâng mình cho vua.)
Nhưng hiện tại đang sống ở hiện đại, điện thoại, thứ liên quan đến rất nhiều thông tin cá nhân, đâu thể tùy tiện đưa cho người lạ.
Thái độ của cậu rõ ràng và dứt khoát. Tuy hơi hụt hẫng, nhưng thấy trong mắt cậu không có sự chê cười hay khó xử, cô gái cũng không cảm thấy bị tổn thương.
Cô gật đầu, xoay người trở về với bạn, hai người cùng nhau xuống xe.
Thấy cô gái nhỏ cúi đầu im lặng không nói, cô bạn đi cùng còn tưởng cô bị tổn thương lòng tự trọng, bèn trừng mắt về phía chiếc xe buýt vừa rời bến, rồi hừ lạnh một tiếng: “Cũng chỉ là đẹp trai hơn người khác một chút thôi, có gì mà chảnh? Không cho số thì thôi, có cần phải buồn bã vậy đâu.”
“Ai da, tớ không có buồn mà.”
Cô gái tóc dài như mới hoàn hồn lại, trên mặt còn ửng hồng, “Tớ chỉ là không ngờ mình lại có thể thật sự bắt chuyện với tiểu ca ca đó! Trời ơi, anh ấy thật sự đẹp trai kinh khủng, giọng nói còn siêu dễ nghe nữa, đúng kiểu thần nhan, a a a……”
Mà người vừa thành công giữ lại được số điện thoại của mình, Lục Thanh Hòa, đương nhiên chẳng hề hay biết gì về đoạn nhạc đệm nhỏ này. Câụ vừa đến trạm thư viện thành phố là liền xuống xe ngay.
Thư viện thành phố nằm ngay cạnh tòa thị chính, đã có mấy chục năm tuổi. Mới vài năm trước vừa được tu sửa lại, nay đứng dưới ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bề thế khí phái.
Lục Thanh Hòa thẳng lưng sải bước tiến vào.
Rõ ràng chỉ là một đoạn bậc thang bình thường, vậy mà lại được cậu bước lên với khí thế cứ như đang bước vào triều đình.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, Lục Thanh Hòa phảng phất như thấy mình quay lại trước đại điện năm xưa.
Trên cao là long ỷ của cậu. Phía dưới là quần thần phủ phục, ngẩng đầu chờ nghe chỉ dụ.
Chỉ tiếc là cậu còn chưa kịp bước đến vị trí của hoàng đế thì đã bị bảo vệ chặn lại.
Nhìn người khác đều tích tích quẹt gì đó rồi đi vào bên trong, Lục Thanh Hòa nhất thời có chút mơ màng.
Dì ngồi quầy bên cạnh thấy 'Hồng Hài Nhi' đứng ngơ ra ở cửa, bèn vẫy tay gọi cậu qua.
Lục Thanh Hòa dù chưa hiểu ra lắm, nhưng vẫn giữ mặt nghiêm nghị, bước tới trước mặt dì.
“Thẻ đọc của cậu đâu?” Dì hỏi.
Thẻ đọc?
Không nghe thấy trả lời, dì lại tiếp tục hỏi mà không thèm ngẩng đầu: “Không mang theo, hay là chưa có?”
Lục Thanh Hòa suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc là chưa có.”
“Chưa có cũng không sao, làm tại chỗ cũng được. Có mang theo chứng minh thư không?”
May là cái gọi là chứng minh thư này thì Lục Thanh Hòa lại có thật. Cậu lập tức lấy ra đưa cho dì.
Dì nhận lấy, quẹt một cái lên máy, sau đó đưa tay ra tiếp tục nói: “Cần đặt cọc 100 đồng, khi trả thẻ sẽ hoàn lại.”
Một trăm đồng?!
Nghe đến đây, Lục Thanh Hòa lộ ra vẻ khó xử rõ rệt. Cậu không cam tâm lần nữa móc túi kiểm tra.
Kết quả, chỉ mò được đúng một đồng xu lạnh ngắt.
Cậu thật sự là đến một trăm đồng cũng không có nổi.