Lục Thanh Hòa nhìn món đồ trong tay, chẳng hiểu sao lại thấy quen quen.
Đó là một món đồ nhỏ hình bán nguyệt, toàn thân đen sì, nhìn không rõ là cái gì. Người quản lý đưa thầy bói mệnh lên xe, lúc ấy trời tối đen như mực, gió lớn rít qua rặng tùng, chẳng còn bóng người nào nữa.
Ném đi cũng không được, mà chờ cũng không xong, Lục Thanh Hòa do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhét món đồ đó vào túi quần.
Lúc cậu đi bộ về đến nhà, đã là hai giờ rưỡi sáng.
Đừng tưởng nơi này đèn đuốc sáng trưng, nhìn có vẻ ngăn nắp sạch sẽ, thật ra vẫn có những góc chẳng liên quan gì đến vẻ náo nhiệt bên ngoài. Mỗi thành phố đều có những người ở tầng đáy xã hội, không có nhà, thậm chí không có thu nhập ổn định, thì làm sao sống nổi trong những tòa nhà cao tầng? Như nguyên chủ, một thanh niên mới tới Hải Thành, trong túi chẳng có bao nhiêu tiền, đa phần đều chọn thuê chung với người khác ở vùng ngoại ô.
Lục Thanh Hòa lôi chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào đã bị một mùi chua chua lẫn lộn không thể tả ập vào mặt.
Bật đèn lên, đập vào mắt là đống hành lý chồng chất như núi rác.
Đây là một căn phòng cho thuê, từ cửa đến mép giường chỉ chừng ba bốn mươi mét vuông. Bên cửa sổ kê hai chiếc giường gấp đơn, ở giữa chỉ có tấm rèm mỏng ngăn cách tạm bợ, miễn cưỡng coi như chia ra hai không gian ngủ.
Tuy đã biết điều kiện kinh tế của nguyên chủ khá tệ, nhưng tận mắt nhìn thấy chỗ thuê cũ nát đến mức này, Lục Thanh Hòa vẫn không khỏi cảm thấy không quen.
Đang lúc cậu loay hoay không biết nên đứng đâu cho khỏi vướng, thì người bên trái giường nghe thấy động tĩnh, mơ màng nhỏm dậy: “Sao giờ này mới lết xác về?”
Người nọ mặc chiếc áo ba lỗ trắng rẻ tiền, bên dưới là quần đùi đỏ, đầu tóc xanh rối bù nhìn có vẻ khá bất cần. Đây là anh em tốt của nguyên chủ, tên là Vương Tổng Hảo. Đừng để cái tên oai oái lừa, cậu ta nghèo không kém gì nguyên chủ, cả hai từ nhỏ đã cởi truồng lớn lên cùng nhau, xem như bạn thân chí cốt, dù tính cách thì mỗi người một kiểu, người đánh trống, kẻ thổi kèn.
Nhà Vương Tổng Hảo mở một tiệm cơm nhỏ, ba mẹ gửi cậu đi học đầu bếp ở Tân Đông Phương, vốn định sau khi tốt nghiệp thì về nhà nướng xiên. Nhưng thanh niên mà, nhất là con trai, ai chả có mơ ước lớn. Mang theo ý định ra thành phố lập nghiệp, Vương Tổng Hảo đã lên thành phố làm thuê từ năm ngoái.
Có điều, không bằng cấp, không kỹ năng, chẳng muốn làm đầu bếp ở quê, cuối cùng cậu ta cũng chỉ đành đi Hải Thị bưng bê trong quán ăn. Lương không cao, nhưng thuê được cái phòng bé bé như này cũng gọi là chấp nhận được.
May mà có Vương Tổng Hảo ở đây, nguyên chủ mới có chỗ mà dựa dẫm.
Tuy nói là thuê chung, nhưng với tình trạng hiện tại của nguyên chủ, tay trắng không xu dính túi, thì nói thẳng ra vẫn là ăn nhờ ở đậu huynh đệ.
“Vãi. Quần áo mày dính cái gì đấy?” Vương Tổng Hảo ngáp một cái, liếc mắt thấy vết đỏ thẫm trên áo Lục Thanh Hòa, trông như vết máu.
Rồi lại nhớ đến thằng bạn mình da trắng sạch sẽ, người nhỏ con, Vương Tổng Hảo theo phản xạ cho rằng cậu bị ăn mệt. Dù sao thì Vương Tổng Hảo cũng lăn lộn xã hội lâu hơn nguyên chủ, mấy chuyện mờ ám ít nhiều cũng từng nghe qua.
Thật ra Vương Tổng Hảo vốn dĩ đã thấy công ty quản lý đó không đáng tin, như lần hợp tác lần này, Vương Tổng Hảo còn định đi theo, chỉ là nguyên chủ không đồng ý nên mới đành thôi.
Vừa thấy trên người huynh đệ mình dính máu, lại nhìn đến gương mặt xinh đẹp kia, Vương Tổng Hảo liền hoảng, sợ rằng Lục Thanh Hòa đã bị tên vương bát đản nào đó giở trò sàm sỡ.
Từ xưa, trung nghĩa luôn là thứ hiếm có khó tìm.
Dù Vương Tổng Hảo nhìn thì lấc cấc, nhưng một khi đã là anh em thì không bao giờ lùi bước.
Ấn tượng của Lục Thanh Hòa với người này cũng không tệ. Nhìn thấy cậu ta có dấu hiệu sắp bạo phát, cậu vội vàng hắng giọng nói: “Không phải máu của tôi.”
Rồi cậu liền kể sơ lại chuyện xảy ra, chỉ bỏ qua chi tiết mình đã xuyên đến thế giới khác.
“Má nó chứ! Cái đám súc sinh đó ở đâu? Ông đây lập tức đi phế hết cả lũ!” Vương Tổng Hảo nghe xong lập tức nổi giận, hận không thể xách gậy đi đập bẹp đầu đám khốn nạn kia ngay lập tức.
Nhưng bình tĩnh lại thì Vương Tổng Hảo bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không hợp lý, nghi hoặc nhìn Lục Thanh Hòa: “Thật sự là mày đánh ngã cái tên Lý tổng kia không dậy nổi à?”
Không phải cậu ta nghi ngờ, chỉ là Lục Thanh Hòa nhìn gầy yếu, bình thường chạy hai bước là thở hồng hộc, không giống kiểu người biết đánh đấm gì cả.
Vương Tổng Hảo vốn định kéo áo Lục Thanh Hòa lên để xem có vết thương nào không, ai ngờ tay vừa chạm vào liền bị cậu gạt phắt ra. Ngẩng đầu lên, liền chạm phải một ánh mắt lạnh băng, sắc như dao.
“Ai da, đau đấy!”
Mọi chuyện chỉ là phản ứng theo bản năng. Lục Thanh Hòa hoàn hồn lại thì vội buông tay ra.
Vương Tổng Hảo xoa cánh tay hơi ê, trong lòng vẫn thấy hơi rợn người khi nhớ lại ánh mắt lạnh băng kia. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại, Lục Thanh Hòa đã trở lại với dáng vẻ hiền lành vô hại như cũ.
Chắc là nhìn nhầm rồi, do dọa quá nên hoa mắt.
“Tiểu tử nhà mày sao dạo này khỏe dữ vậy, cũng tốt cũng tốt.”
Thấy đồng hồ đã gần ba giờ sáng, Vương Tổng Hảo ngáp dài một cái, mệt rã rời. Cậu vỗ vỗ gối, nằm ngửa lên giường, duỗi chân: “Thôi, tạm tha cho cái lũ vương bát đản kia một đêm, mai dậy rồi tính tiếp.”
Chẳng bao lâu sau, tiếng ngáy đã vang lên đều đều.
Lục Thanh Hòa nhìn cậu một cái, chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó lục tạm bộ quần áo rồi đi tắm.
Căn phòng vốn đã nhỏ, nhà tắm lại càng chật hẹp.
Đứng dưới vòi sen, Lục Thanh Hòa đưa tay lau gương, cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của cơ thể này.
Làn da trắng nõn, bàn tay thon dài mịn màng, đôi mắt hạnh ướt như phủ sương, đây đúng là một mỹ nhân. Nếu nói về nhan sắc thì xem như không tồi, chỉ là thân hình quá mảnh mai, thiếu vài phần khí chất nam tính, khiến Lục Thanh Hòa hơi không hài lòng.
May mà thể chất cũng không quá tệ, nội công tâm pháp cậu vẫn còn nhớ, chỉ cần kiên trì rèn luyện, chắc chắn sẽ cải thiện nhanh thôi.
Tắm xong, chẳng hiểu sao trong đầu cậu lại chợt nghĩ tới món đồ lúc nãy nhặt được.
Cậu lấy nó ra khỏi túi, cẩn thận quan sát, cứ cảm thấy lớp bùn đen bên ngoài như đang bọc lấy thứ gì đó.
Trong lòng khẽ động, Lục Thanh Hòa liền dùng vòi nước rửa sạch. Không bao lâu, lớp bùn đen theo dòng nước trôi xuống, để lộ ra thứ ẩn bên trong.
Đó là một miếng ngọc bội xanh trắng, có ánh đỏ như sương mù lan nhẹ ở giữa, nhìn về phẩm chất thì cũng không phải là quá quý giá.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Lục Thanh Hòa như dậy sóng.
“Đây chẳng phải là…”
Thân là một minh quân đời trước, Lục Thanh Hòa vốn không thích xa hoa, trên người gần như không đeo gì ngoài ngọc bội. Ai cũng biết, cậu đặc biệt coi trọng Tả tướng, và trên người chỉ đeo đúng một miếng ngọc đơn sơ mà Tả tướng tặng.
Lúc cậu bị ám sát trong tiệc mừng thọ, miếng ngọc ấy cũng bị chém gãy làm hai, thấm máu Lục Thanh Hòa.
Lồng ngực như cảm ứng lại ký ức khi đó, tức thì truyền đến một trận đau buốt.
Lục Thanh Hòa giơ tay ôm ngực, khóe môi bật ra tiếng rên khe khẽ.
Cậu siết chặt nửa miếng ngọc bội trong tay, bởi vì quá mạnh tay, mấy ngón tay trắng nõn mảnh dài đều in hằn vết đỏ.
Phải một lúc lâu sau, cơn đau mới dịu lại.
Đôi mắt Lục Thanh Hòa đầy tơ máu, nhìn vào gương thì thầm: “Trẫm thật sự rất thương khanh a.”
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi vào căn phòng đầy những đồ đạc lộn xộn.
Lục Thanh Hòa mở mắt, mới phát hiện trong nhà đã không thấy bóng dáng Vương Tổng Hảo đâu nữa.
Trên bàn ăn có một cái bánh bao và hai quả trứng trà, bên cạnh đặt một mảnh giấy nhớ, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
‘Thanh Hòa, anh mày đi làm đây. Mày dậy thì ăn sáng đi, đừng nghĩ ngợi gì hết, tối ca ca về rồi tính tiếp.’
Trong đó chữ 'tính' cậu ta không biết viết, đành ghép vần đại khái thay thế.
Lục Thanh Hòa nhìn cách viết ghép âm kia, chỉ lắc đầu cười khẽ, rửa mặt xong mới thong thả ngồi xuống ăn sáng.
Bánh bao nhân nấm hương và thịt bò, do để hơi lâu nên hơi nguội, vỏ hơi khô. Nhưng nước chấm thì đậm đà, ăn vào miệng vẫn có vị ngon riêng.
Trước bữa sáng đầu tiên tỉnh lại trong thân thể này, Lục Thanh Hòa ít nhiều cũng có chút cảm xúc.
Trước kia, tuy rằng sống tiết kiệm, nhưng dù sao cũng là đế vương, mỗi bữa cơm chẳng đến mức mấy trăm món nhưng ít ra cũng phải mười mấy món trở lên. Còn bây giờ…
Cậu khẽ thở dài, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến kế hoạch sắp tới, thì điện thoại bên cạnh bất chợt đổ chuông.
Dù tối qua đã nghiên cứu sơ qua món đồ công nghệ này, nhưng Lục Thanh Hòa vẫn cảm thấy cái gọi là di động này thật kỳ diệu.
Một vật nhỏ như bàn tay, nhưng bên trong lại chứa cả một thế giới.
Chỉ là một cái gọi là không gian lưu trữ, lại có thể ghi hình, truyền âm thanh. Thứ này mà mang về cổ đại, lúc có chiến sự hoặc dịch bệnh, đảm bảo giảm thiểu bao nhiêu sự chậm trễ vì thông tin.
Lục Thanh Hòa vừa nghĩ vừa cầm điện thoại lên, nhìn thấy ghi chú 'Ngô ca – người đại diện', trượt nhận.
Không đợi cậu lên tiếng, đầu dây bên kia đã gào lên như muốn lật bàn: “Nghe nói mày đánh Lý tổng ngã không dậy nổi?!”
Là người phụ trách của công ty quản lý người mẫu tự do, Ngô Kỳ tiếp xúc không ít với các streamer và người nổi tiếng mạng.
Sau nhiều năm lăn lộn trong cái giới này, hắn vốn chẳng tin vào cái gọi là thanh cao. Ai đến tay hắn, hắn đều quản được.
Dựa vào việc đẩy người và mai mối ngầm, Ngô Kỳ đã kiếm được không ít phí giới thiệu.
Nói thật, lúc đầu nhìn Lục Thanh Hòa trong buổi livestream, hắn cũng chẳng ưa nổi kiểu tóc đỏ rực như bom nổ kia. Nhưng mà gương mặt ấy quá đẹp, cộng thêm tính cách đơn giản dễ dạy, Ngô Kỳ liền tính toán kéo về bồi dưỡng đặc biệt.
Ai ngờ đâu, cái tên như cái hũ nút này, im lặng ít nói vậy mà lại đi đập thẳng vào đầu khách hàng!
Nếu không nhờ mặt mũi của Lục Thanh Hòa, thì hắn còn trụ nổi trong cái giới này nữa không?
“Thu xếp một chút đi, theo tôi đến xin lỗi Lý tổng.”
Còn chuyện có tha thứ hay không, tha thứ thế nào, đó là chuyện của Lý tổng.
Lục Thanh Hòa vừa nghe yêu cầu liền nhíu mày, không cần nghĩ cũng thẳng thừng từ chối. Đừng nói là xin lỗi, nếu thật sự gặp lại tên Lý tổng đó, cậu sợ là sẽ còn ra tay lần nữa chứ đừng mong yên chuyện.
Nghe đối phương từ chối, Ngô Kỳ cũng không vội. Hắn cười lạnh, ngón tay gõ gõ lên bản hợp đồng trên bàn: “Mày có thể không đến, nhưng tiền vi phạm hợp đồng thì mày vẫn phải trả thôi.”